Hắn căm ghét phải chứng kiến những cảnh tượng như vậy, nên dù có phải tìm cớ thì hắn cũng muốn phá vỡ sự hòa hợp đó. Nhưng Nguyên Tụng hoàn toàn không muốn dây dưa với hắn, chỉ qua loa vài câu rồi thúc giục Laurence rời đi, bỏ lại hắn một mình.
Cái cảm giác ưu việt rằng hắn và Nguyên Tụng là những người thân thiết nhất giờ đây bị đập nát không thương tiếc. Không có sự so sánh thì không có tổn thương. Trước mặt người ngoài, hắn còn có thể tự an ủi bản thân bằng danh nghĩa tùy tùng. Nhưng trước mặt người mà Nguyên Tụng coi là gia đình, hoặc có thể nói là người bạn đời mà cậu lựa chọn, hắn chẳng khác gì một món đồ bỏ đi.
Hắn không cam lòng, nhưng cũng chẳng thể làm gì, cảm giác trái tim bị gặm nhấm từng chút một cứ đeo bám mãi không thôi.
Khung cảnh ngoài cửa sổ dần chuyển từ khu đô thị hiện đại sang những công trình kiến trúc được xây dựng từ thời kỳ đầu của Đế quốc, tượng trưng cho sự thay đổi về tầng lớp. Đây mới là trung tâm thực sự của Đế đô tinh, nơi cư ngụ của các đại quý tộc giàu có bậc nhất.
Trời đã rất khuya, khi phần lớn mọi người đều chìm vào giấc ngủ, thì trang viên của Công tước vẫn sáng rực ánh đèn, kiên nhẫn chờ đợi cậu chủ nhỏ trở về.
Vừa vào đến cổng, đã có người bước lên mở cửa xe cho Nguyên Tụng. Cơn gió đầu hạ mát lành phảng phất hương hoa hồng nồng nàn, khiến cậu có cảm giác như đã về nhà.
Trang viên Landon trồng rất nhiều hoa hồng trắng nở quanh năm. Đây là biểu tượng của gia tộc họ, cũng là dấu hiệu của một dòng dõi quý tộc lâu đời. Cao quý và thuần khiết, dường như không hề vấy bẩn bởi bất kỳ thứ gì ô uế trên thế gian này.
Cánh cổng lớn đã mở sẵn, Nguyên Tụng và Laurence sóng vai bước lên từng bậc thềm, tiến vào tòa nhà chính.
Chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy tỏa sáng khắp đại sảnh rộng lớn. Cầu thang tròn trải thảm đỏ thẫm nặng nề kéo dài từ hai bên, ôm lấy bức tranh khổng lồ treo chính giữa bức tường.
Nguyên Tụng nhìn thẳng về phía trước, liền thấy một thanh niên cao ráo đang đứng ngay bên dưới bức tranh. Cậu không thấy rõ diện mạo của người đó, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc vàng rực như ánh mặt trời và bộ trang phục tinh tế vừa vặn.
Đó chính là Heinz, người anh cả đầy uy nghiêm trong gia đình, đương nhiệm Công tước Landon, cũng là một Thiếu tướng lừng lẫy của Đế quốc.
Theo lẽ thường, giờ này Heinz đáng lẽ vẫn đang xử lý công vụ trong thư phòng, sao lại đích thân ra đây đón họ?