[Xuyên Nhanh] Pháo Hôi Lại Bị Dòm Ngó Vì Quá Đẹp

Thế giới 1: Nhung tơ hoa hồng - Chương 5.2

Nguyên Tụng khó hiểu nhìn sang Laurence, nhưng chỉ nhận lại ánh mắt bối rối tương tự.

Có điều bất thường ắt có điều mờ ám. Cậu chợt cảm thấy bất an khó tả. Dù cố tình đi chậm lại, nhưng vẫn từng bước tiến gần về phía Heinz. Đứng ở vị trí thấp hơn, muốn nhìn rõ đối phương, cậu phải ngẩng đầu lên. Mà đồng thời, điều đó cũng khiến Heinz Landon dễ dàng quan sát cậu hơn.

Từ lâu Heinz đã biết Nguyên Tụng có một vẻ ngoài vô cùng xuất sắc, cậu tươi sáng và kiêu hãnh, như một thanh danh đao bằng vàng tinh luyện, từng đường nét đều sắc sảo, hoàn mỹ đến mức như được thần thánh nhào nặn ra. Chất liệu lại quý giá vô song, đủ để gọi là bảo vật vô giá.

Từ ngày bước chân vào gia tộc Landon, cậu đã được mọi người cưng chiều như vì sao sáng giữa trời. Bản tính có phần kiêu ngạo, bướng bỉnh cũng chẳng có gì sai. Vì cậu là tiểu thiếu gia nhà Công tước, dù có tự cao tự đại một chút cũng là điều hiển nhiên. Nhưng điều mà Heinz không thể dung thứ, chính là sự suy đồi đạo đức.

Đôi mắt xanh lạnh băng của Heinz quét qua cậu một lượt, sau đó ra lệnh:

"Tụng Tụng, vào thư phòng của anh."

Đóa hoa kiều diễm của gia tộc Landon không thể bị vấy bẩn…

Nguyên Tụng âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Heinz vốn dĩ rất khó đối phó. Anh vừa là anh cả cũng như cha của cậu. Sau khi cha nuôi qua đời, Heinz đã một tay chăm lo cho cậu và Laurence. Bình thường, anh không thiếu sự quan tâm, nhưng đồng thời cũng chẳng hề nương tay trong việc trừng phạt.

Dù người bị phạt lúc nào cũng là Laurence, nhưng với cách “gϊếŧ gà dọa khỉ”, Nguyên Tụng đã sớm được thuần hóa thành một đứa trẻ rất ngoan ngoãn.

Thư phòng của Heinz là khu vực cấm đối với người ngoài. Trừ khi có việc vô cùng quan trọng, không ai được phép bước vào.

Không gian nơi đây mang tông màu lạnh, hoàn toàn khác biệt với sự xa hoa, tráng lệ bên ngoài. Không có cổ vật, cũng chẳng có bất kỳ món đồ trang trí nào, ngay cả một vật bày biện nhỏ cũng không. Mọi thứ giống hệt Heinz, lạnh lùng, vô cảm, như một tòa thành kiên cố không chút kẽ hở.

Nguyên Tụng ngoan ngoãn đứng bên cửa, chờ đợi sự xử trí của Heinz.

Heinz thở dài, đi thẳng vào vấn đề:

"Tụng Tụng, em đã phạm lỗi."

Đầu óc Nguyên Tụng lập tức trống rỗng, gần như ngay lập tức nghĩ đến chuyện cậu lén gặp mặt Mellowne.

Không thể nào! Heinz lợi hại đến mức cậu vừa gặp Mellowne xong đã bị phát hiện sao?

Trong lòng cậu không nhịn được chửi thầm Mellowne một trận. Đường đường là Bộ trưởng Tài chính, một Hầu tước của Đế quốc, thế lực cũng đâu phải nhỏ, vậy mà chuyện gặp mặt người khác cũng có thể để lộ ra ngoài. Cậu chỉ mong Heinz chưa cài thiết bị nghe lén trong phòng bao. Chỉ cần nội dung cuộc trò chuyện chưa bị tiết lộ, cậu vẫn có thể biện minh rằng mình chỉ gặp Mellowne để ôn chuyện cũ, tuyệt đối không có ẩn ý nào khác.