Thế nhưng điều khiến cậu bất ngờ là Samuel lại bước thẳng về phía mình, như thể có chuyện muốn nói.
Giờ cái tư thế này rõ ràng không thích hợp để tám chuyện. Nguyên Tụng khẽ véo cổ Laurence, nhỏ giọng bảo: “Mau thả em xuống, bạn cùng lớp của em muốn chào hỏi.”
Laurence cũng không phải kẻ vô duyên, anh biết điều đặt cậu xuống một cách nhẹ nhàng, như sợ cậu sẽ ngã.
Samuel vừa vặn dừng lại trước mặt họ. Dường như hắn không nhìn thấy cảnh hai người vừa quậy phá, chỉ giữ nụ cười lịch sự, trước tiên chào hỏi Nguyên Tụng, rồi quay sang Laurence:
“Chào ngài Laurence, ta là bạn cùng lớp của Nguyên Tụng, ngài có thể gọi ta là Samuel.”
"Ngài Laurence" Nguyên Tụng bỗng cảm thấy Laurence bị gọi già đi cả chục tuổi.
Samuel vẫn giữ dáng vẻ nhã nhặn, lịch thiệp, hóa ra hắn đến đây chỉ để nói lời cảm ơn:
“Xin lỗi đã làm phiền hai người, ta đến để cảm ơn bạn học Nguyên Tụng. Nhờ cậu ấy cho ta mượn bộ quần áo này mà ta mới có thể tham dự tiệc rượu.”
Hắn lại quay sang Nguyên Tụng: “Ngày mai ta sẽ mang đồ đến tiệm giặt rồi trả lại cậu.”
Nhưng đã đưa ra rồi thì Nguyên Tụng chẳng có ý định lấy lại nữa. Cậu phất tay, hoàn toàn không để tâm: “Tặng cậu luôn, ta không cần. Cũng đừng lo nghĩ chuyện báo đáp ta làm gì, sau này sẽ có nhiều cơ hội lắm.”
Laurence bật cười, cảm thấy Nguyên Tụng không nên nói chuyện như vậy, rất muốn dạy bảo cậu một chút, nhưng lại không tiện nói gì trước mặt người ngoài.
Giờ cũng không còn sớm, theo thói quen, lẽ ra Laurence sẽ tự lái xe đưa bạn của em trai về nhà. Nhưng hôm nay có chút khó xử, xe thể thao chỉ có hai chỗ ngồi, không còn chỗ cho Samuel.
Vấn đề này rõ ràng Nguyên Tụng đã nghĩ đến trước cả Laurence. Cậu cúi đầu thao tác trên bộ đàm liên lạc, nhưng lời lại hướng về phía Samuel:
“Ta đã gọi xe cho cậu rồi, thông tin đã gửi đến thiết bị của cậu, không cần lo chuyện tiền xe, ta thanh toán xong hết rồi.”
Nguyên Tụng không cho Samuel cơ hội cảm ơn, liền nhét Laurence vào xe, bản thân cũng nhanh chóng ngồi vào. Cậu thò tay ra ngoài cửa xe vẫy hờ một cái coi như chào tạm biệt.
Chiếc xe thể thao tăng tốc lao vυ't đi, để lại Samuel đứng đó một mình, thất thần nhìn theo hướng họ rời đi.
Toàn bộ màn tương tác vừa rồi giữa Nguyên Tụng và Laurence đều bị hắn thu hết vào mắt. Không biết hai người bọn họ có nhận ra điều này không, nhưng với tư cách là người ngoài cuộc, Samuel nhìn rất rõ, mối quan hệ đó không giống tình anh em chút nào, mà lại như người yêu, hài hòa đến mức không thể chen chân vào.