[Xuyên Nhanh] Pháo Hôi Lại Bị Dòm Ngó Vì Quá Đẹp

Thế giới 1: Nhung tơ hoa hồng - Chương 4.3

Hắn biết mình chẳng có lý do gì để hỏi han Nguyên Tụng đi đâu, cũng không có tư cách để hỏi. Nhưng khi ngửi thấy hương nước hoa xa lạ thoang thoảng trên người cậu, hắn bỗng thấy bực bội không hiểu nổi. Như thể lãnh địa vốn thuộc về hắn bị kẻ khác xâm phạm vậy.

Thang máy dừng lại, hai người một trước một sau bước ra đại sảnh. Samuel biết, nếu hắn không lên tiếng ngay bây giờ thì sẽ chẳng còn cơ hội nữa. Hắn đang cân nhắc nên nói gì thì lại nghe thấy một tiếng cười khẽ.

Hắn nhìn theo ánh mắt của Nguyên Tụng, liền thấy một chiếc xe thể thao mui trần đời mới nhất đậu ngay trước cửa. Một thanh niên tóc vàng đeo kính râm đứng tựa vào xe, ánh đèn neon bên đường chiếu xuống người anh ta. Rõ ràng thứ ánh sáng lạnh lẽo từ những vật thể hiện đại vốn vô tri, nhưng khi phủ lên người thanh niên ấy, lại trở nên rực rỡ và ấm áp lạ thường.

Nguyên Tụng gần như quên mất Samuel vẫn còn bên cạnh, cậu lập tức băng qua đại sảnh, chạy xuống bậc thềm rồi lao vào vòng tay của chàng trai tóc vàng, để mặc người kia ôm chặt lấy mình.

“Laurence, đồ ngốc! Có ai lại đeo kính râm vào ban đêm không? Làm màu cái gì chứ, mau tháo xuống!” Nguyên Tụng bật cười vỗ vào lưng anh, muốn bảo anh buông mình ra, nhưng cậu lại bị Laurence bất ngờ nhấc bổng lên, đổi từ ôm ngang eo sang bế xốc cả người lên cao.

Nguyên Tụng hơi sợ độ cao, cậu không dám cử động nhiều, đành ngoan ngoãn ngồi trên vai anh.

“Tụng là đồ hư hỏng, ta có lòng tốt đến đón em, em không biết cảm ơn thì thôi, lại còn chê ta ngốc.” Laurence ngước lên nhìn cậu, đôi mắt xanh lam bị kính râm che khuất, chỉ lộ ra khóe môi hơi nhếch lên. Nhìn thế nào cũng chẳng giống một sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của học viện quân sự, mà giống một tên lưu manh hơn. “Giờ em còn dám ghét bỏ ta không?”

Nguyên Tụng lười để ý tới anh, không muốn đôi co với kẻ trẻ con này, bèn giả vờ bận rộn, ngẩng đầu lên như đang tìm gì đó, nhất quyết không cúi xuống nhìn Laurence.

Chính vì cúi đầu né tránh nên cậu lại vô tình đυ.ng phải ánh mắt của Samuel, người vừa bước ra từ tòa nhà. Với mối quan hệ nhìn nhau đã thấy ghét giữa họ, vốn dĩ cậu không cần chào hỏi làm gì. Nhưng lần này lại trúng ngay khoảnh khắc đối mặt trực diện, nếu không chào thì cũng thấy kỳ cục.

Không sao, có khi Samuel cũng nghĩ giống cậu, rồi nhanh chóng né đi. Như vậy cậu đỡ phải bận tâm nữa, Nguyên Tụng tự an ủi bản thân.