Thương lượng xong chuyện chính, Nguyên Tụng chuẩn bị rời đi. Mellowne không ngăn cản, cũng không đứng lên tiễn, chờ đến khi cậu gần ra đến cửa mới chậm rãi nói một câu:
"Nhớ thường xuyên nhắn tin cho ta."
Nguyên Tụng hiểu rõ ý của câu nói ấy. Đây là bảo cậu thường xuyên báo cáo tiến độ nhiệm vụ chứ gì, thế này mới có chút dáng vẻ của một cấp trên đây. Cậu ngoảnh lại mỉm cười, vẫy tay với Mellowne xem như lời tạm biệt, sau đó liền dứt khoát gạt hắn ta ra khỏi tâm trí.
Ánh mắt Mellowne hướng ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bóng dáng Nguyên Tụng đã xuống lầu, quay lại bên cạnh chàng thanh niên tóc nâu ấy.
Hắn nhận ra người đó là Samuel, con trai của vị sủng phi được Hoàng đế yêu chiều nhất thuở thiếu thời. Hắn ta mất tích từ khi còn nhỏ, dù Hoàng đế đã tìm kiếm nhiều năm nhưng vẫn không có kết quả, song ông ta chưa từng từ bỏ. Nếu một ngày thật sự được nhận về hoàng thất, chắc chắn Samuel sẽ được sủng ái gấp bội để bù đắp những năm tháng thất lạc.
Thân phận của Samuel vốn là một bí mật ai cũng biết trong giới của họ. Chỉ là vì thái tử chưa định, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, vừa không dám chủ động đưa viên minh châu của hoàng gia về, cũng không ai dám ra tay loại bỏ hắn ta.
Nhưng bây giờ, đã có người bắt đầu nóng lòng muốn ra tay. Samuel được nhận về hoàng thất chỉ còn là vấn đề thời gian.
Nghĩ đến chuyện Nguyên Tụng đã chèn ép Samuel bao năm nay, đến lúc đó, thứ cậu nhận được rốt cuộc sẽ là màn trả thù không hồi kết hay một chiếc nhẫn cầu hôn đây?
Nghĩ đến sức hấp dẫn của Nguyên Tụng, Mellowne lại không dám chắc.
Hắn thu hồi ánh mắt, cầm lấy chiếc khăn tay mà Nguyên Tụng để lại trên bàn, cẩn thận gấp gọn rồi đặt vào túi áo trước ngực.
Nếu Nguyên Tụng là vầng trăng cao cao được muôn vì sao vây quanh, thì hắn cũng muốn được ánh trăng ấy chiếu rọi một lần.
Bởi vì, ai có thể không yêu Nguyên Tụng đây?
Làm gì có anh em nào thân thiết như bọn họ...
Nguyên Tụng giỏi nhất là trễ giờ rồi chuồn sớm, thấy tiệc rượu sắp kết thúc, cậu chẳng muốn nghe mấy lời xã giao dài dòng kia nữa, liền kéo Samuel lén rời đi.
Không gian trong thang máy nhỏ hẹp và kín bưng, rõ ràng có cả trăm tầng lầu để đi xuống, vậy mà hai người họ lại im lặng không nói một lời.
Nguyên Tụng sớm đã quen với kiểu ở chung này. Chỉ cần cậu không mở miệng châm chọc, thì Samuel cứ như câm vậy.
Nhưng đây là lần đầu tiên Samuel cảm thấy sự im lặng này thật khó chịu.