[Xuyên Nhanh] Pháo Hôi Lại Bị Dòm Ngó Vì Quá Đẹp

Thế giới 1: Nhung tơ hoa hồng - Chương 4.1

"Ta vẫn nhớ tính khí hồi nhỏ của em, nếu em không muốn thì..."

Nguyên Tụng nhận ra Mellowne hơi dao động, lập tức cắt ngang lời hắn ta, sợ rằng cơ hội được tan làm sớm của mình sẽ vuột mất.

"Anh Mellowne, đương nhiên là ta đồng ý rồi."

Đúng là Nguyên Tụng đã đồng ý, nhưng nếu Mellowne đã nhắc đến quá khứ, vậy cậu cũng phải lợi dụng chút tình cảm khi xưa. Cậu gọi hắn một tiếng "anh" không phải muốn bày tỏ sự thân thiết, mà là muốn hắn tự suy ngẫm xem liệu bản thân có còn xứng đáng với những chân tình ngày ấy hay không.

Nguyên Tụng cứ tưởng rằng mình đang châm biếm đối phương, nhưng lọt vào tai Mellowne câu đó lại hóa thành sự công nhận. Hắn ta có chút kinh ngạc. Hóa ra, trong lòng Nguyên Tụng vẫn còn giữ chút tình cảm với hắn.

Mellowne còn định tiếp tục hồi tưởng về chuyện cũ, nhưng Nguyên Tụng không muốn lãng phí thời gian với hắn nữa. Giờ đã muộn, Laurence đã hứa sẽ đón cậu về nhà sau khi tiệc rượu kết thúc, nếu đi trễ quá thì cậu không có cách nào giải thích với Laurence được.

Thay vì trông chờ vào người khác, chi bằng tự mình thúc đẩy giao dịch này.

Nguyên Tụng đứng dậy, hơi nghiêng người về phía trước, một tay cậu chống lên bàn trà giữa hai người, tay còn lại giơ lên làm động tác ngoắc tay.

"Như ngày xưa ấy." Cậu nở nụ cười, "Nhất ngôn cửu đỉnh."

Mellowne cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, hắn bị Nguyên Tụng mê hoặc, vô thức đưa tay mình móc lấy ngón tay cậu, rồi lại dùng ngón cái áp lên ngón cái của cậu. Khoảnh khắc ấy, hắn có cảm giác không phải hắn đang ký một bản hợp đồng để cậu nghe theo lời hắn, mà là tự tay đặt bút ký vào bản giao kèo bán đi linh hồn của mình.

Buồn cười thật, phần còn lại của cuộc giao dịch này lại do Nguyên Tụng nắm quyền chủ động. Cậu chủ động trao đổi phương thức liên lạc với Mellowne, lại hỏi thời hạn hoàn thành nhiệm vụ, nhưng câu trả lời cậu nhận được lại là: "Tùy ý em."

… Này không phải chứ, có ai lại đi giao nhiệm vụ theo kiểu này không?

Nguyên Tụng cảm thấy bây giờ Mellowne chẳng giống tên phản diện hung ác đã bao vây gϊếŧ Heinz trong cốt truyện chút nào, mà hắn giống hệt tên nhóc vụng về hồi bảy tám năm trước, mỗi khi nhìn thấy cậu là lại cười một cách ngốc nghếch.

Không biết hắn đã bị ai hạ bùa mê thuốc lú nữa, rõ ràng đầu óc hắn không còn linh hoạt chút nào.

Nhưng mà, không có thời hạn thì lại càng tốt. Cậu thích kéo dài bao lâu cũng được.