Lệ Tam Bắc vừa nói chuyện với ông Từ, vừa để mắt đến cậu, lặng lẽ ra hiệu đừng động đậy, sau đó giới thiệu: "Hà Tinh Lạc, làm việc ở nhà tôi đã nhiều năm, luôn ngưỡng mộ tài cưỡi ngựa của chú Từ, hôm nay đặc biệt đến để học hỏi phong thái của chú. Nhưng con ngựa này vừa mới dỗ dành được, không thể để cậu ấy xuống chào hỏi chú được."
"……"
Hà Tinh Lạc chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo.
Tổng giám đốc Từ là người yêu ngựa một cách rõ ràng, lập tức nói không sao cả, còn đề nghị cùng chạy vài vòng cho sảng khoái.
Hà Tinh Lạc cũng hơi hào hứng, cho đến khi cậu phát hiện ông Từ không phải kiểu thích "chơi trên cơ" những người mới, mà đây thực sự là vùng an toàn của ông ấy.
Lệ Tam Bắc gọi cậu đến không phải vì ông Từ thích chỗ đông người, mà vì chỉ có người cưỡi ngựa lần đầu mới có thể làm nổi bật lên chút ưu thế của ông ấy.
Một cơ chế ghép đôi thật tài tình nhưng có hơi... vô dụng.
Bởi vì nếu cưỡi thêm vài lần nữa, thì ông Từ không thể chỉ đạo cậu được nữa, mà sẽ thành cậu chỉ đạo ông ấy mất.
…
Nhưng bản thân tổng giám đốc Từ lại rất hài lòng, ngay tại chỗ nói rằng lần sau sẽ lại đến, còn thân thiện khen ngợi Hà Tinh Lạc: "Không tệ, không tệ, người trẻ tuổi nên chịu khó học hỏi như cậu."
"Tư thế xuống ngựa lúc nãy của cậu..."
Hà Tinh Lạc ngoài mặt chăm chú lắng nghe, nhưng trong lòng lại đầy hoang mang.
Vì thế, sau khi tiễn tổng giám đốc Từ rời đi, cậu khiêm tốn thỉnh giáo: "Vị tổng giám đốc Từ này, lai lịch lớn lắm sao?"
Lệ Tam Bắc cười: "Sao thế? Chơi không vui à, quản gia Hà?"
Hà Tinh Lạc đánh giá một cách khéo léo: "So sánh thì, ngựa gỗ quay còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn chút."
Nghe vậy, Lệ Tam Bắc bật cười sảng khoái, hoàn toàn không để tâm đến hình tượng công tử quyền quý.
Hà Tinh Lạc trực tiếp buông xuôi: "Lúc nãy tôi có cảm giác con ngựa như sắp ngủ gật, nhưng không chắc lắm."
"Thích cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ à?" Lệ Tam Bắc hỏi.
"Theo đuổi một chút trải nghiệm thôi." Hà Tinh Lạc đáp.
"Vậy thì lên ngựa lần nữa đi."
Lệ Tam Bắc đợi cậu ngồi vững rồi cũng nhảy lên.
Anh chỉ căn dặn một câu: "Nắm chặt vào."
Cái gì? Nắm chặt cái gì?
Hà Tinh Lạc còn chưa kịp phản ứng, con ngựa đã lao vυ't đi, liên tiếp vượt qua mấy hàng rào gỗ, lao thẳng về phía trường đua ngoài trời.
Cảm giác này phải tả thế nào đây?
Khi cơn gió lướt qua tai cậu, trong đầu cậu chỉ còn một câu: