"……"
Khóe môi Lệ Tam Bắc giật giật: "Sao vậy, cậu định nhận nuôi à?"
Nuôi không nổi đâu.
Hà Tinh Lạc nhất thời không biết trả lời sao, cậu chỉ là một nhân viên làm công bình thường, chỉ biết không thể cứ ngồi trên xe im lặng với ông chủ mà không nói gì.
Còn chuyện có thể dỗ thiếu gia Lệ vui hay không thì… đó là vấn đề của tiền lương!
Hà Tinh Lạc lặng lẽ quay đầu, nhìn về phía trước: "Trang trại ngựa đến rồi!… Kỳ lạ thật, sao ai cũng đeo khẩu trang vậy?"
Nói đến đây, ánh mắt cậu dao động đôi chút, đừng nói là vì cái lý do cậu nói với quản lý Vương hôm trước nhé…
Không chắc, phải quan sát thêm đã.
Hà Tinh Lạc còn chưa kịp từ chối, Lệ Tam Bắc đã bắt đầu đích thân hướng dẫn.
Anh ra lệnh: "Bước lên bàn đạp, nắm chặt dây cương, trước tiên nhấc chân trái lên, đừng đá nó, rồi chân phải bước qua, ngồi vững vào."
Thì ra nhét một con voi vào tủ lạnh thật sự chỉ cần ba bước.
Hà Tinh Lạc ngạc nhiên: "Tôi thực sự đã lên được rồi!"
Nhưng chỉ giây sau, cậu lại lo lắng: "Liệu nó có hất tôi xuống không?"
Lệ Tam Bắc đáp: "Khả năng thấp."
Hà Tinh Lạc đạp nhẹ lên bàn đạp, vẫn cảm thấy không an toàn, liền hỏi tiếp: "Nhỡ đâu thì sao?"
"Vậy thì ôm chặt cổ ngựa." Lệ Tam Bắc dừng một giây rồi bổ sung: "Như vậy có khả năng cậu sẽ bật trở lại yên ngựa, cũng có khả năng nó sẽ dừng hẳn lại."
Cái gì cơ!???
Da đầu Hà Tinh Lạc bắt đầu tê dại. Khả năng cái gì chứ? Đây có phải lúc để bàn về xác suất không?
Cậu còn chưa hết kinh hoàng thì con ngựa đã bắt đầu di chuyển. Nhưng mà...
Tốc độ cực kỳ chậm.
Hà Tinh Lạc nhìn theo tầm mắt, có người đang dắt ngựa giúp cậu, chậm rãi đi vòng vòng.
Cậu cảm thấy mình không phải đang cưỡi ngựa, mà là con lừa kéo cối xay kia mới đúng.
Lệ Tam Bắc nhìn cậu, cười.
Hà Tinh Lạc: "……"
Chọc ghẹo cậu vui lắm đúng không?
Đúng lúc này, nhân vật chính của màn cưỡi ngựa hoàn hảo này cuối cùng cũng xuất hiện.
Tổng giám đốc Từ mặt mày rạng rỡ, vui vẻ chào hỏi: "Thiếu gia Lệ, chúng ta đã hơn một năm chưa gặp rồi."
Hà Tinh Lạc nhìn sang. Tổng giám đốc Từ khoảng ngoài bốn mươi tuổi, trang phục cưỡi ngựa không giống loại may hàng loạt mà cậu đang mặc, có thể suy đoán là đồ của riêng ông ấy.
Cảm giác thư thái tuyệt đối, tự mang theo đồ cưỡi ngựa.
Từ trên lưng ngựa, Hà Tinh Lạc chỉ nhìn thấy đỉnh đầu người ta, nên cậu nghĩ có nên xuống chào hỏi không. Cẩn thận thử nhích người một chút, chỉ là di chuyển vài milimét.