Cẩm Nang Thăng Chức Quản Gia Nhà Hào Môn

Chương 17: "Thiếu gia, ngài có thể coi như tôi đã qua đời được không?"

"Tốc độ lên đến một trăm tám mươi dặm một giờ."

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ, quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi!

"Đừng nhắm mắt, nhìn về phía trước, nhìn xa ra." Lệ Tam Bắc hoàn toàn không quan tâm đến tâm trạng cậu, còn ghé sát tai nói: "Dây cương trong tay cậu đấy, chắc chắn không nhìn sao?"

Hà Tinh Lạc lập tức mở bừng mắt.

Sau lưng lại truyền đến một tiếng cười khẽ, Lệ Tam Bắc nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay cậu, cực kỳ thiếu niên mà hỏi:

"Quản gia Hà, đây có phải là loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu muốn không? Cảm giác trải nghiệm thế nào?"

Cảm giác rất tuyệt, bây giờ chúng ta đã là huynh đệ vào sinh ra tử rồi.

Hy vọng chỉ có lần này thôi.

Lệ Tam Bắc chạy đã đủ, còn Hà Tinh Lạc thì đã bị xóc đến mức tê dại.

Khi quay về chuồng ngựa, cậu có cảm giác an tâm như vừa trở về quê nhà.

Kiếp trước cậu chắc chắn là trâu ngựa.

Hà Tinh Lạc được thiếu gia Lệ đích thân đỡ xuống ngựa, sắc mặt trắng bệch, không nói nên lời.

Cậu cảm thấy mình đã quá đánh giá cao vị trí của bản thân, "công cụ làm việc" nghe vẫn còn quá sang trọng, có lẽ cậu chỉ là đồ chơi của thiếu gia thôi.

Kiểu như một trò chơi "bắt đại một quản gia lên để hù dọa" vậy.

Tâm trạng Lệ Tam Bắc rõ ràng rất tốt, thậm chí còn rộng lượng tha cho sự im lặng của Hà Tinh Lạc, khoan dung mà thả người:

"Tiệc sinh nhật của ông nội sắp bắt đầu rồi, chúng ta cũng nên qua đó thôi."

Hà Tinh Lạc cạn lời.

Thiếu gia trông có vẻ giống như muốn ăn luôn cả phần của cậu hơn.

Vẫn chưa hoàn hồn, tinh thần hoảng hốt: "Tôi đi thay đồ đây."

Lệ Tam Bắc quan tâm: "Cậu còn tự thay được không?"

Hà Tinh Lạc: "Chỉ là đau mông thôi, tôi vẫn đi được mà."

"..."

Cả hai người đồng loạt rơi vào im lặng.

Đây đúng là một cuộc đối thoại tai hại.

Hà Tinh Lạc cuối cùng cũng trở lại phòng thay đồ, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế sô pha mềm mại để nghỉ ngơi. Nhưng càng ngồi, cậu càng cảm thấy không thoải mái, cứ như từ thắt lưng trở xuống đều mất cảm giác.

Cậu lập tức buông xuôi, mặc kệ tất cả, nghỉ ngơi đủ rồi hẵng nói tiếp.

Mười phút sau.

Hà Tinh Lạc nghe thấy một tràng tiếng gõ cửa. "Cốc, cốc, cốc."

Cậu không lên tiếng.

Vài giây do dự, đối phương mở lời: "Quản gia Hà, cậu có cần thuốc mỡ không?"

"…" Hà Tinh Lạc yếu ớt đáp: "Thiếu gia, ngài có thể coi như tôi đã qua đời được không?"

Lệ Tam Bắc im lặng trong chốc lát.

Phòng thay đồ này là một gian phòng độc lập có vách ngăn. Hà Tinh Lạc ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ. Khi ánh mắt cậu vô tình liếc ra ngoài, ánh hoàng hôn biến ảo đập vào mắt cậu, và trên bệ cửa sổ đặt một chai sữa dâu.