Cẩm Nang Thăng Chức Quản Gia Nhà Hào Môn

Chương 7

Trừ phi anh ta tăng lương!



Lúc này, thứ khiến Hà Tinh Lạc quan tâm hơn là chuyện khác.

Cậu lặng lẽ quan sát với ánh mắt tò mò và phát hiện, đại thiếu gia hoàn toàn có thể tự mở cửa xe.

Khoảnh khắc đó, cậu bỗng dưng lĩnh hội được cảm giác của những người hâm mộ thần tượng.

Xuất phát từ tận đáy lòng, cậu trầm trồ với một cảm xúc tương tự như...

"Trời ạ, hóa ra idol của tôi còn có thể tự chớp mắt cơ đấy!"

Đi làm quả nhiên là thứ độc ác nhất trên đời.

Cậu đã bắt đầu xuất hiện ảo giác rồi.



“Quản gia Hà, tôi thích đến dinh thự chính nhất đấy!”

Tài xế phấn khởi ghé lại gần chia sẻ niềm vui khi đi làm:

“Cơm nhân viên ở đây là ngon nhất luôn!”

Hà Tinh Lạc lập tức có hứng thú:

“Ngon đến mức nào? Kể chi tiết xem nào.”

Tài xế cười hiền lành, giơ hai ngón tay:

“Những ngày như hôm nay, suất ăn của nhân viên có giá tận 120 tệ lận đấy!”

Hà Tinh Lạc: "……"

Sao nhỉ… cảm giác bị bỡn cợt hơi nhiều rồi đấy.

Cơm hộp giá 120 tệ, có phải hơi làm mất đẳng cấp của nhà hào môn không?

Nhưng nghĩ lại, trước đây dù cậu có làm việc tại một tập đoàn lớn, nhưng khi gọi đồ ăn vẫn hay thấy tiếc vì không đủ điều kiện sử dụng phiếu giảm giá.

Xét theo khía cạnh đó, suất cơm hộp 120 tệ này vẫn rất đáng để thử.

Hà Tinh Lạc hỏi ngay:

“Vậy lấy cơm hộp ở đâu?”

Không có ai trả lời.

Hà Tinh Lạc nghi hoặc ngẩng đầu lên, hóa ra là vì thiếu gia Lệ đang nhìn bọn họ.

Chắc hẳn anh ta đã nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người.

Dù sao thì, anh ta không bị điếc.

Hà Tinh Lạc chẳng mảy may để tâm.

Dù gì thì cậu nghèo là sự thật, và cậu cũng chưa từng được ăn suất cơm 120 tệ.

Nhưng tài xế thì không có được tinh thần thép như vậy.

Anh ta lập tức giả vờ chóng mặt, tuyên bố phải quay lại xe nghỉ ngơi vì say xe, tạm thời không muốn ăn cơm.

Hà Tinh Lạc: "……"

Thế nhưng cậu không biết đường.

Lệ Tam Bắc trông có vẻ chẳng hề để tâm đến chuyện này, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ:

“Ông nội muốn nói chuyện với tôi một chút, tôi đi trước đây.”

Hà Tinh Lạc gật đầu, nhưng lại thấy thiếu gia này có chút kỳ lạ.

Tại sao Lệ Tam Bắc lại chủ động báo cáo lịch trình?

Không phải những đại thiếu gia thế này luôn có một lớp sương mù thần bí bao quanh à?

Nhưng nghi vấn đó chỉ tồn tại trong đầu cậu chưa đầy một giây, vì ngay sau đó, một mối bận tâm khác đã thay thế. Tài xế bỏ chạy rồi...

Vậy cậu phải đi đâu để lấy cơm hộp đây?

Cậu thực sự không biết đường mà!

Nhưng vì bữa ăn, cậu có thể tạm thời trở thành một người hướng ngoại.

Vì thế...

Lệ Tam Bắc vừa nhấc chân định rời đi, đã nghe thấy giọng quản gia hoạt bát, vui vẻ của mình cất lên:

“Anh bạn, anh có biết chỗ nào nhận cơm hộp không?”

Lệ Tam Bắc: "……"

Theo lẽ thường, anh không nên phí thời gian ở đây.

Những chuyện nhỏ nhặt thế này hoàn toàn không đáng để bận tâm.

Nhưng lần này, phá lệ, anh quay người lại:

“Quản gia Hà, tôi dẫn cậu đi?”



Hà Tinh Lạc sững sờ tại chỗ.

Thiếu gia sao vẫn chưa đi?

Trong đầu cậu lập tức hiện lên một đoạn đối thoại tưởng tượng giữa Lệ lão gia và lão quản gia:

“Thiếu gia đến chưa?”

“Thiếu gia đến rồi, nhưng mà…” (chỗ này nhất định phải ngập ngừng đầy ẩn ý)

“Hửm?”

“Thiếu gia cùng quản gia Hà đi lĩnh cơm hộp rồi ạ.”

“……”



Hà Tinh Lạc vừa đi theo anh, vừa kiên trì khuyên nhủ:

“Thiếu gia, hay ngài suy nghĩ lại đi?”

“Thiếu gia, suất cơm hộp 120 tệ, không xứng với thân phận tôn quý của ngài đâu!”

“Thiếu gia, thật sự không xứng đâu ạ!”

(Nhắc lại ba lần, cho thấy lòng trung thành của quản gia Hà.)

Lệ Tam Bắc thật sự đã trầm mặc một giây để suy nghĩ...

Tại sao anh lại lãng phí thời gian vào chuyện này?

Sau đó, anh dứt khoát cắt ngang màn khuyên nhủ lặp đi lặp lại:

“Rẽ phải ở ngã rẽ phía trước, cậu tự đi đi.”



Hà Tinh Lạc lập tức mừng rỡ:

“Được rồi ạ! Thiếu gia ngài đi thong thả nhé!”

Nói đùa gì chứ.

Ai lại muốn ăn cơm chung với ông chủ?

Đây chỉ là suất cơm hộp 120 tệ, chứ không phải bữa tiệc hải sản 12.000 tệ,

chẳng đáng để cậu trả giá đắt đến thế.



Lệ Tam Bắc: "……"

Cảm giác bị phũ này là thế nào đây?