Cẩm Nang Thăng Chức Quản Gia Nhà Hào Môn

Chương 6

Cậu bắt đầu suy nghĩ. Chẳng lẽ công việc của quản gia còn bao gồm việc mở cửa xe cho thiếu gia sao?

Cứu tôi với! Cậu không muốn mở đâu!

Nếu mở lần này, chẳng phải sau này lần nào cũng phải mở sao?

Cái này không cần thiết đâu mà!

Hà Tinh Lạc lập tức quay mặt đi, giả vờ như không biết gì, nghiêm túc nhìn thẳng về phía trước.

Cậu giữ nguyên tư thế này suốt 10 giây.

Cuối cùng, quản gia trưởng của nhà họ Lệ không nhịn được nữa.

Ông ta nhìn cậu đầy khó hiểu:

“Tiểu Hà, cậu còn đứng đó làm gì? Không lên xe sao? Thiếu gia đang đợi cậu đấy.”

Hà Tinh Lạc: “……”

Mãi đến lúc này, cậu mới ngớ ra...

Lệ Tam Bắc không xuống xe không phải vì không có ai mở cửa cho anh ta, mà là vì họ không cần đi bộ vào, mà sẽ lái xe vào trong!

Ánh mắt Hà Tinh Lạc thoáng hoảng hốt, nhưng cậu nhanh chóng giữ bình tĩnh.

Ngay cả khi đang rối bời, cậu vẫn không quên gật đầu chào nhân viên canh cổng, sau đó lập tức mở cửa xe chui vào trong.

Sau khi cậu vừa lên xe, tài xế hỏi:

“Quản gia Hà, vừa rồi cậu xuống xe làm gì vậy?”

Hà Tinh Lạc: “……”

Đừng hỏi nữa, làm ơn đừng hỏi nữa.

Sự nghèo khó của bản thân vốn đã khiến cậu thấy buồn, nhưng sự giàu có của chủ nhân còn khiến cậu khó chịu hơn gấp bội.

Trong suốt cuộc đời mình, thứ xa xỉ nhất mà cậu từng thấy chính là thang máy riêng dẫn thẳng vào nhà.

Còn chuyện giới thượng lưu về nhà như thế nào, cậu chưa từng dám tưởng tượng.

Cậu chỉ muốn nằm im, giả chết một lát thôi.



Vài phút sau.

Cuối cùng cũng đến điểm xuống xe.

Nam chính hào môn, người được vạn người tung hô - Lệ Tam Bắc - rốt cuộc cũng xuất hiện trước mặt mọi người.

Hà Tinh Lạc lén liếc nhìn anh ta.

Lệ Tam Bắc sở hữu một chiều cao vượt trội, đến mức cậu phải ngước lên một chút mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của anh ta.

Chỉ xét riêng về gương mặt, đại thiếu gia nhà họ Lệ đúng là không có gì để chê trách.

Từ xương chân mày đến góc hàm đều sắc nét hoàn hảo.

Nhưng anh ta lại mang theo một khí chất cao quý xa cách, như thể bản thân bị ngăn cách khỏi thế giới này bởi một lớp màng vô hình.

Thật kỳ lạ.

Khi rời mắt đi, Hà Tinh Lạc thầm nghĩ, sao trông thiếu gia có vẻ không vui thế nhỉ?

Nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng qua đầu.

Người đi làm tuyệt đối không được đồng cảm với tư bản!

Còn về khuôn mặt đẹp quá mức của Lệ Tam Bắc?

Đối với cậu chẳng đáng một xu.

Dù gì thì ai lại thực sự đi thưởng thức khuôn mặt của ông chủ chứ?