“Lam tiểu thư, cô tích cực quá rồi.” - Lệ Thính Tư không dừng động tác tay nhưng mắt cũng liếc nhìn chiếc điện thoại trên bàn một cái.
Khương Nguyệt Lam có thể câm lặng vì những câu nói không thể lường trước của anh, nhưng cô đã sớm học được kỹ năng mới rồi, có thể đối phó được mọi vấn đề nha. Đó là không biết ngượng.
“Nếu chủ tịch Lệ hài lòng thì có thể tạo thêm nhiều cơ hội cho tôi.”
Lệ Thính Tư nói còn phải xem cô có câu dẫn được anh ta hay không, ừ thì anh không có gì phải vội cả.
Thế nhưng Khương Nguyệt Lam lại khác, cô đang rất gấp, số ngày công ty Khương thị có thể hấp hối gồng mình chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi. Cô phải đẩy nhanh tiến độ quyến rũ tên tổng tài khó đoán và khó chiều này.
“Cũng được.”
Giọng anh trầm lạnh và điềm tĩnh truyền vào tai làm Khương Nguyệt Lam thôi thất thần. Khi cô nói xong thì lại là một khoảng dừng mấy giây, qua điện thoại còn mơ hồ nghe được âm thanh gõ phím nhanh hơn rồi kết thúc bằng tiếng click chuột. Cô bên này cũng đang vừa khoanh tròn những điểm cần chú ý vừa nhăn trán.
“Tối mai tôi có một buổi hẹn ở nhà hàng…”
Khương Nguyệt Lam còn tưởng đối tượng dùng bữa là mình, thì lại nghe thấy đoạn sau.
“Còn thiếu một người đẹp đến rót rượu.”
Cô hơi dừng bút một chút, bản tính một tiểu thư cao ngạo vốn có trước giờ đã ăn vào máu, thế nên Khương Nguyệt Lam hơi không thoải mái. Rót rượu là việc của phục vụ mà, Lệ Thính Tư đúng là không biết thưởng thức.
Được rồi, thật ra người không xem trọng cô không phải anh ta, mà từ khi bắt đầu chuyện này thì chính cô mới là người xem nhẹ bản thân. Mặc kệ Lệ Thính Tư muốn gì, cô phải lấy thứ mình cần trước đã, tiểu tiết bỏ qua đi. Khương Nguyệt Lam ngẩng đầu vuốt tóc, mắt nhìn đèn trần, đáp lại bằng giọng quyến rũ.
“Nếu chủ tịch Lệ đã mở lời, hôm đó tôi chắc chắn sẽ mời anh ly rượu đáng nhớ.”
“Được thôi. Lam tiểu thư có thể tắt máy rồi.”
“Tút—”
Lệ Thính Tư vừa hài lòng nói dứt câu, Khương Nguyệt Lam không lãng phí thêm một giây lập tức tắt máy. Bình thường hẳn cô sẽ nói thêm đôi ba lời tạm biệt, nhưng cái kiểu ra lệnh ngứa mắt kia cộng thêm cách gọi chướng tai đó làm cô chẳng có tí tâm trạng nào.
…
Sáng hôm sau, Khương Nguyệt Lam liền đến công ty trực tiếp xem xét tình hình.
Không khí nơi này so với lần gần nhất cô ghé qua đúng là một trời một vực. Đến cả bảo vệ canh cửa còn không thấy, người nhìn cô đi vào cũng cho là chủ nợ tới, vậy mà không phản ứng gì. Hầu hết những nhân viên còn ở lại đều là đợi công ty tuyên bố phá sản và nhận bồi thường theo quy định của pháp luật, chứ chả còn ai trông mong gì.
Đến khi Khương Nguyệt Lam đi lên tầng dành cho giám đốc, cô mới biết tại sao bên dưới không có động tĩnh gì, mọi sự hỗn loạn xô đẩy đều đã tập trung hết lên trên này. Cửa vào phòng đề bị một bức tường thịt chặn mất, người bên trong cố gắng khuyên ngăn, năn nỉ, giữ cửa,... đều là nỗ lực yếu ớt trong tuyệt vọng.
Giờ mà cô bước qua đó chắc chắn sẽ bị dòng người giẫm bẹp mất, Khương Nguyệt Lam tưởng tượng mà kinh hãi rùng mình. Cô kéo một chiếc ghết từ trong mớ hỗn loạn mà đám chủ nợ kia tạo ra ngồi xuống vừa đợi vừa quan sát.
“Trả tiền đây! Đồ lừa đảo!”
“Gọi tên tổng giám đốc khốn kiếp kia ra đây! Trả tiền cho ông!”
“Các người đừng hòng quỵt nợ!”
“Mau ra đây!”
Phía bên ngoài không ngừng la hét, mắng chửi, người bên trong lấy thân chặn cửa, trấn an trong vô vọng:
“Tổng giám đốc hiện tại không có ở đây, phiền các vị cho chúng tôi chút thời gian giải quyết.”
“Các vị có phá sập chỗ này cũng không đòi được tiền. Hiện tại công ty đã đổi chủ mới, chi bằng mọi người để công ty bình ổn lại, mới lấy được tiền.”
“...”
Hơn một tiếng đập phá, ném trứng, chửi bới,... làm đủ trò uy hϊếp mà vẫn không lôi được “tên tổng giám đốc khốn kiếp” ra mặt, cũng chẳng đòi được xu nào, nhóm người kia cuối cùng cũng lần lượt ra về. “Tên tổng giám đốc khốn kiếp” Khương Nguyệt Lam ngồi đấy nãy giờ vậy mà chẳng được ai nhìn đến, đợi cho bọn họ đi cả rồi, cô mới bước vào phòng hội nghị.
“Chị Nguyệt Lam!”
Một cô nhân viên trẻ tuổi nhận ra cô, bất ngờ lên tiếng. Những con người tơi tả khác cũng nhìn về phía Khương Nguyệt Lam. Có người nhận ra cô có người không, khó hiểu, nhưng bọn họ đều vô cùng khó hiểu.
“Cô chẳng phải là con gái của ông Thành sao? Tới đây làm gì?”
“Cha cô trốn đi đâu rồi?”
“Kêu ông ta ra mặt thanh toán nợ lương cho chúng tôi đi. Trốn đi đâu rồi để bọn tôi chịu trận thế này à?”
Khương Nguyệt Lam nhìn một lượt, từ trong danh sách đã xem qua dò ra bọn họ đều là những nhân viên giữ vị trí quan trọng trong công ty. Cô thở dài trong lòng, với những kẻ vô năng này mà cha cô cũng điều hành được Khương thị tới giờ thì đúng là kỳ tích thật.
Không muốn nhiều lời, Khương Nguyệt Lam nhàn nhạt thông báo:
“Từ nay công ty này do tôi tiếp quản. Gọi tôi là tổng giám đốc đi.”
“Cái gì? Có nhầm không vậy?” - Một gã trung niên ném luôn tài liệu trên tay lên bàn, nhìn cô như kẻ điên nói nhảm.
“Chẳng phải anh ta đã bảo là công ty vừa đổi chủ à? Anh có bị điếc không?”
Cô hướng mắt về phía người lúc nãy đã thông báo chuyện này với nhóm nhà đầu tư tới đòi tiền.
Người bị cô chỉ điểm bất ngờ ấp úng đáp lại: “Đúng là đã đổi người nắm quyền, nhưng là một người khác mà.”
Khương Nguyệt Lam khoanh tay, bình tĩnh nói: “Các người có thể kiểm tra lại.”
“Người đứng tên hiện tại: Khương Nguyệt Lam. Thật sự là cô ấy!” - Một người mở laptop ra tra, kinh ngạc báo lại.