“Anh có bạn gái chưa?”
Ý tưởng vừa chợt lóe, Khương Nguyệt Lam liền hỏi thẳng.
Thịnh Thiên Hàn cười khẩy:
“Làm gì đã có ai để ý đâu mà bạn gái.”
Kỳ thực là cô không tin câu này lắm, mẫu người như anh ta mà lại không có ai để ý? Khương Nguyệt Lam cho rằng là phải cả một hàng dài đó. Một là anh ta giả mù không để vào mắt, hai là mù thật nên không thấy được thôi.
“Thế anh đã để ý đến ai chưa?”
Thịnh Thiên Hàn dừng một chút, nghĩ gì đó rồi ngập ngừng đáp:
“Hm… chắc là chưa.”
Vậy là có, cô đưa ra kết luận luôn, nhìn bộ mặt này là đoán được mà. Khương Nguyệt Lam còn đang tiếc nuối trong lòng vì ý tưởng của cô không thành, thì người bên cạnh lại lên tiếng. Anh thở dài:
“Hình như hôm qua tôi vừa gặp được mẫu người lý tưởng của đời mình. Nhưng không may, cô ấy là hoa đã có chủ rồi.”
“Đừng bảo là anh trúng tiếng sét ái tình với cô gái mình cứu hôm qua nha?” - Khương Nguyệt Lam nửa đùa nửa thật nói vào.
Nếu là vậy thật cô cũng không ngạc nhiên đâu. Kỷ An Nhi cũng đã khiến Thịnh Tử Quân yêu cô ta trong khoảng thời gian ngắn mà. Huống hồ trai gái ở riêng một chỗ, gái lại đang vừa hoảng sợ được cứu giúp vừa bị thuốc khống chế mất kiểm soát, đúng là rất dễ tạo ra cảm xúc nha.
Cô có nên thử cách này với Lệ Thính Tư không nhỉ? Giả vờ bị đánh thuốc chờ anh ta đến cứu rồi nhân cơ hội giở trò?
Không.
Khương Nguyệt Lam đập tan ý nghĩ vừa rồi ngay lập tức.
Vì sao? Ngay bước đầu tiên cô đã thất bại rồi.
Khâu anh hùng cứu mỹ nhân ấy.
Nhớ gì không, khi cô bị đám ô hợp lôi kéo làm khó, người đàn ông đó vẫn thản nhiên ngồi trên lầu nhấp rượu quan sát. Khương Nguyệt Lam có cảm giác rằng, nếu hôm qua cô bị đè ra tại đó, chắc Lệ Thính Tư cũng chẳng thấy có gì khác biệt với việc nhìn đám người kia lăn lộn với nhau đâu.
Khương Nguyệt Lam thấy để anh ta làm mỹ nhân bị hại rồi cô đóng vai anh hùng đến cứu còn dễ phối hợp hơn. Nhưng tìm đâu ra người có đủ can đảm và khả năng làm vậy với Lệ Thính Tư?
Vẫn nên bỏ những suy nghĩ ngu ngốc này đi thì hơn. Cô để trí tưởng tượng của mình đi xa quá rồi.
Nghĩ nhiều về anh ta làm cô thấy lạnh trong người, Khương Nguyệt Lam kéo bản thân về thực tại.
Nhìn qua Thịnh Thiên Hàn, anh ta vẫn chưa đáp lại câu hỏi của cô rằng có thích Kỷ An Nhi hay không. Nhưng mà gương mặt điển trai dưới ánh đèn xe dường như đỏ lên một chút lại thay câu trả lời. Anh ta giống như đang hồi tưởng về ai đó, đồng tử hơi mở to, ánh mắt hiện lên vẻ lưu luyến, còn có chút nuối tiếc,...
Vậy là cô nói trúng rồi.
Khương Nguyệt Lam nhếch khóe môi tựa vào cửa kính ngắm cảnh bên ngoài. Cô bắt đầu cảm thấy trò chơi báo thù này thú vị rồi đây.
Trở về khách sạn, Khương Nguyệt Lam vừa tắm rửa xong, đang muốn lên giường bắt đầu sử dụng quyền hạn để nghiên cứu Khương thị thì điện thoại lại reo. Cô cho là cuộc gọi khủng bố của người nhà họ Khương, không cần nghĩ liền tiện tay tắt đi.
Trong một giây tắt máy đó, Khương Nguyệt Lam có linh cảm mình vừa làm một chuyện không nên. Nhưng vì đang muốn xem tài liệu của công ty hơn, cô quyết định bỏ qua, không gọi lại.
“Ting.”
Hai phút sau, tin nhắn đến.
Khương Nguyệt Lam mở điện thoại lên xem, cô định là sẽ tắt máy luôn để tập trung. Nhưng nội dung tin nhắn khiến cơ mặt cô đơ ra:
“Nói chuyện với Lam tiểu thư không dễ ha.”
Cái giọng điệu này.
Cách gọi “Lam tiểu thư” đầy móc mỉa này.
Cảm giác lạnh sống lưng này...
Hiện tại, những người còn có liên hệ gì đó với cô hội tụ đủ những yếu tố trên chỉ dẫn Khương Nguyệt Lam nghĩ đến một đối tượng thôi.
Lệ Thính Tư!
“...”
Sẽ không phải là anh ta đâu mà, đúng không? Làm ơn đi, đừng là anh ta nhé. Trời sập hay sao mà đại nhân vật như chủ tịch Lệ kia lại chủ động gọi điện cho cô, có vô lý quá không?
Nếu thật là Lệ Thính Tư gọi đến thì có phải cô vừa làm gì đó rất không nên làm không?
Khương Nguyệt Lam thấy nếu càng để lâu thì càng không ổn, suy luận lẫn linh cảm đều xác nhận đó là ai rồi, nên cô lấy can đảm nhấn gọi lại.
Không nghe máy.
Lại gọi.
Vẫn không ai bắt máy.
Khương Nguyệt Lam thậm chí đã bắt đầu nghĩ đến viễn cảnh có thể Lệ Thính Tư đang cho người đi xách cổ cô đến trước mặt lăng trì rồi.
Cô ngồi trên giường, kiên trì bấm gọi đi gọi lại, đến lần thứ mười thì đã khiến đối phương nghe điện thoại. Nhưng bên kia không ai nói tiếng nào cả, Khương Nguyệt Lam càng thấy hơi lo lắng.
“Chủ tịch Lệ…”
Cô cắn môi mở lời, trả lại vẫn là sự im lặng lạnh sống lưng kia. Nếu không có vài âm thanh gõ phím rất khẽ vang lên, Khương Nguyệt Lam còn tưởng là ma đang nghe điện thoại của mình. Cô lại làm giọng của mình mềm đi mấy phần:
“Là anh có đúng không?”
“Thật ra lúc nãy tôi tưởng lại là cuộc gọi đến khủng bố, nên mới tắt đi…” - Gọi mãi không đáp lời, cô quyết định đằng nào thì cũng giải trình trước cho an toàn.
Lần này ngoài dự đoán lại nhận được hồi đáp:
“Vậy nên vừa nãy Lam tiểu thư khủng bố cuộc gọi lại với tôi?”
“...”
Chứ không phải tôi sợ anh giận nên mới liều mạng gọi hả? Gọi cho anh tôi cũng tự khủng bố tinh thần mình lắm chứ.
Dĩ nhiên Khương Nguyệt Lam không có thốt ra thành lời như thế. Lần đầu tiên trong hai mươi bốn năm cuộc đời, cô mới cảm thấy gọi một cuộc điện thoại, nói chuyện bình thường cũng khó khăn đến vậy.
“Đâu có. Tôi muốn gọi lại để xin lỗi chủ tịch Lệ vì lúc nãy đã tắt máy anh mà.”
“Ồ. Nhưng xin lỗi suông như vậy không có thành ý lắm.” - Lệ Thính Tư không vui không giận nói.
Quả nhiên là không dễ nói chuyện chút nào. Người tự thấy là giỏi xóc mỉa người khác như cô gặp anh ta cũng phải chịu cảnh nhiều lần câm lặng.
Khương Nguyệt Lam bị âm thanh gõ phím lạch cạch bên kia làm ngứa tay. Cô với tay mở máy tính bảng ra, vừa xem tài liệu của công ty vừa tiếp lời:
“Vậy chủ tịch Lệ muốn thế nào? Bây giờ tôi lập tức bay sang chỗ anh lấy thân đền tội có được không?”