Ái Tình Nguy Hiểm - Thuần Hóa Tổng Tài Khó Chiều

Chương 15: Thịnh Thiên Hàn trở về

Khương Nguyệt Lam đã quay trở lại, lúc cô xoay người đi thì Thịnh Tử Quân vẫn còn ở đó, cô cũng không thắc mắc thêm gì về hắn ta.

Đang trở lại bữa cơm tối bằng đường vào cửa lớn, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại ngoài cổng thu hút sự chú ý của cô. Khương Nguyệt Lam đứng lại bên cạnh xích đu ngoài trời, tiện thể ngồi xuống vừa hónhỉ.gió vừa quan sát.

Cô giúp việc đi ra mở cửa, bước xuống xe là một người đàn ông trẻ tuổi, dáng dấp cao ráo và cân đối.

Anh ta mặc một chiếc áo phông đơn giản, bên ngoài khoác nhẹ áo sơ mi, tay áo xắn lên đến khuỷu nhưng tổng thể vẫn đẹp trai và thu hút. Gương mặt anh tuấn điển trai, sống mũi cao, ánh mắt có thần, cả người toát lên khí chất phóng khoáng, hào sảng. Đôi môi mỏng còn treo một nụ cười, khiến người ta mới nhìn đã cảm thấy thoải mái.

Phát hiện ra ánh mắt của Khương Nguyệt Lam, anh ta có vẻ rất ngạc nhiên đi về phía xích đu. Nhưng cô thì không giống như bất ngờ lắm, còn đứng dậy mỉm cười chào hỏi:

“Xin chào, anh Thiên Hàn.”

Người đàn ông nhìn cô gái trước mặt, nghe cô ấy gọi tên mình càng ngớ người hơn:

“Em là cô gái trời chưa sáng đã đi ngoài gió lạnh? Nhưng sao lại biết được tên anh?”

Anh đã nhớ ra, đây là cô gái mấy hôm trước mình cho đi nhờ đến khách sạn. Tuy thần thái và dáng vẻ đã khác, nhưng gương mặt xinh đẹp bắt mắt này thì không lẫn đi đâu được.

“Lúc nhỏ chúng ta có gặp nhau rồi. Em tên Khương Nguyệt Lam.”

Thịnh Thiên Hàn nhìn cô một lúc, như cố nhớ xem hai người có quen biết trước không. Dường như ký ức của anh về cô gái này cũng ít ỏi như ký ức về Thịnh gia, anh gật gật đầu nói một cách lịch sự:

“Hình như anh có gặp em một lần trước khi rời đi.” - Ừa, tại vì anh đến nhà lớn có đúng một lần mà, đây là lần thứ hai.

“Được rồi, mau vào chào bà đi.”

Khương Nguyệt Lam sóng bước cùng anh ta bước vào nhà gặp bà cụ.

Thịnh Thiên Hàn là con trai một người em đã mất của ông Thịnh. Nhưng vì người đó đã phạm sai lầm lớn, dẫn đến bị Thịnh gia từ mặt, không được phép ở lại nhà chính. Người chú đó của Thịnh Tử Quân nửa đời đều sống khó nhọc bên ngoài, đến lúc lâm bệnh qua đời cũng không được người nhà nhìn nhận.

Lần duy nhất Thịnh Thiên Hàn được đưa tới Thịnh gia là để dự tang lễ của ông nội theo di nguyện trước khi mất của ông - được gặp mặt tất cả con cháu.

Lúc ấy Khương Nguyệt Lam cũng có mặt, cô chỉ là gặp anh một lần, nghe người lớn nói chuyện với nhau. Nhưng Thịnh Thiên Hàn ngày nhỏ với lúc trưởng thành nhìn qua là biết một người lớn lên nên vẫn dễ nhận ra.

Mấy năm sau khi ông cụ Thịnh qua đời, bởi vì cuộc sống bên ngoài của mẹ con Thịnh Thiên Hàn rất khó khăn, bà cụ Thịnh đã nhận lại đứa cháu này để nuôi dưỡng. Tuy nhiên mẹ của anh vẫn không được phép bước chân vào nhà họ Thịnh, Thịnh Thiên Hàn vì vậy chưa chính thức trở về lần nào mà vẫn sống với mẹ.

Hôm nay bà cụ Thịnh có khoe với Nguyệt Lam, đứa cháu trai nhiều năm lưu lạc bên ngoài đã chịu về gặp bà. Cô lại vừa gặp anh đến thành phố này mấy hôm trước, nên đoán được ngay là ai.

Nhìn thấy Thịnh Thiên Hàn tới, bà cụ Thịnh vui lòng ra mặt. Người lớn tuổi là vậy, chỉ có một mong muốn là nhìn thấy con cháu lớn khôn yên ấm rồi tề tựu bên cạnh mà thôi.

“Thằng nhóc này! Chịu về rồi đó hả? Mau lại đây cho bà xem mặt coi.”

“Bà nội, cháu trai bất hiếu, giờ mới tới thăm bà. Cháu xin lỗi.” - Thịnh Thiên Hàn ngồi xuống bên cạnh xe lăn của bà, hiếu thuận cúi mặt nói.

Bà cụ sờ nắn mặt rồi tới vai cháu trai: “Được rồi, là nhà họ Thịnh không chăm sóc tốt được cho con. Về là tốt, về là tốt! Từ nay đây cũng là nhà của con, biết không?”

“Dạ, con biết rồi. Bà nội.”

Người trong nhà đều đã được Thịnh phu nhân dặn dò trước nên không hề bất ngờ về sự xuất hiện của Thịnh Thiên Hàn. Khương Nguyệt Lam lại khéo léo quan sát được ánh mắt phức tạp có hơi bực bội của Thịnh Tử Quân, như thể mới đây hắn ta và Thịnh Thiên Hàn đã xảy ra ẩu đả vậy.

Bữa cơm tối kết thúc, Thịnh Tử Quân còn có việc nên lập tức đi ngay. Khương Nguyệt Lam và Thịnh Thiên Hàn nói chuyện với bà cụ một chút rồi cũng cùng lúc xin về. Anh ta lại đề nghị cho cô đi nhờ, Khương Nguyệt Lam không có vấn đề gì nên cũng gật đầu.

“Em vẫn còn ở khách sạn hôm trước à?” - Thịnh Thiên Hàn ngạc nhiên. Sau đó lại nghiêm túc nói như cảnh báo:

“Vậy thì cẩn thận một chút. Tối qua có một cô gái suýt bị kẻ xấu làm hại ở khách sạn đó.”

“Sao anh biết?”

Cô vừa nghe liền biết người được nhắc đến chính là Kỷ An Nhi, bất ngờ hỏi lại.

Thịnh Thiên Hàn cho là cô ấy thấy khó tin nên giải thích:

“Tôi đi ngang có việc, vô tình thấy có chỗ không đúng nên tông cửa vào, cũng may là giúp được cô ấy kịp thời.”

Giờ thì Khương Nguyệt Lam đã hiểu chuyện gì đã xảy ra tối qua rồi. Vậy ra lý do Thịnh Tử Quân nổi điên tới tìm cô đòi người, là bởi vì Kỷ An Nhi đã được Thịnh Thiên Hàn cứu ra và đưa đi trước. Hẳn là lúc tìm được cô ta ở chỗ Thiên Hàn, hắn ta cũng kích động dữ lắm.

Khương Nguyệt Lam bỗng nhiên thắc mắc, rốt cuộc Kỷ An Nhi quan trọng với hắn đến mức nào. Nếu cô ta bị cướp khỏi tay, Thịnh Tử Quân sẽ thê thảm rất sao? Có phải cũng sẽ có cảm giác giống như cô không? So với kế hoạch chia rẽ hai người đó, dày vò người phụ nữ của hắn ta, cô thấy hứng thú với viễn cảnh mới này hơn.

Khương Nguyệt Lam nghĩ đến đó, tự nhiên lại nhìn qua Thịnh Thiên Hàn một cái. Sao cô lại có linh cảm thấy anh ta với Kỷ An Nhi giống một đôi hơn là với Thịnh Tử Quân nhỉ.