Ái Tình Nguy Hiểm - Thuần Hóa Tổng Tài Khó Chiều

Chương 14: Là tôi đá anh

“Bà nội.”

Bà cụ Thịnh thở dài, đoán được giữa cô và cháu trai đã xảy ra chuyện gì đó. Bà là người đã nhìn Nguyệt Lam lớn lên, con bé vẫn nhìn Tử Quân bằng ánh mắt say đắm. Làm sao bà lại không biết được đứa nhỏ này có bao nhiêu thích cháu trai bà.

Thế nhưng từ lần ăn cơm gia đình trước, bà đã không còn thấy cô nhìn Tử Quân như thế nữa.

Linh cảm cho bà biết mối nhân duyên mà bà rất trông đợi này đang không được tốt đẹp. Bà còn chưa nghĩ ra cách làm sao để thúc đẩy hai đứa nhỏ thì Nguyệt Lam đã lên tiếng trước rồi.

“Có phải Tử Quân làm chuyện gì có lỗi với con không? Cái thằng này, để bà phạt nó cho cháu. Là do cái cô gì đó lần trước tới nhà mình làm hai đứa rạn nứt đúng không?"

Ý bà là đang nói đến Kỷ An Nhi. Khương Nguyệt Lam hơi động đậy mí mắt, xem ra cô ta đã để lại ấn tượng không mấy tốt đẹp gì. Nếu bây giờ cô bôi thêm vài câu thôi, Kỷ An Nhi về sau khó mà bước được vào Thịnh gia, cứ cho là Thịnh Tử Quân cố chấp cưới được cô ta, thì mỗi ngày trôi qua cũng sẽ không hề dễ dàng.

Thịnh Tử Quân đang đứng sau góc tường nghe tới đây cũng siết chặt nắm tay. Khương Nguyệt Lam khốn kiếp! Tại cô ta mà bà và mẹ đều không chấp nhận An Nhi.

Hiện giờ chắc chắn cô ả đó sẽ không bỏ qua cơ hội kể khổ để làm bà càng ghét An Nhi thêm. Vậy mà hắn lại không làm gì được!

Lúc nãy hắn đã nói thẳng mọi chuyện dơ bẩn cô ta làm với mẹ. Thịnh phu nhân có thể chấp nhận chuyện hắn không lấy Khương Nguyệt Lam nữa, nhưng cũng khẳng định sẽ không bao giờ để Kỷ An Nhi vào nhà.

Điều Thịnh Tử Quân không thể ngờ là hắn lại ăn một cái tát của bà vì đã hủy hoại nhà họ Khương, làm nhục Khương Nguyệt Lam. Mẹ hắn vẫn không tin cô ta là kẻ lăng loàn không có phẩm hạnh như thế.

Thịnh phu nhân không thể hiện ra mặt nhưng vẫn luôn thiên vị Khương Nguyệt Lam. Vì mẹ cô là bạn thân của bà, cô từ nhỏ đã mất mẹ, từ đó đều được chính tay bà và bà cụ Thịnh dạy dỗ. Còn Kỷ An Nhi chẳng qua chỉ là người dưng nước lã, không đáng để tâm đến. Xét về gia cảnh lẫn ấn tượng đầu tiên, đã đủ để Thịnh phu nhân không chấp nhận cô ta.

Đúng thế, bà nội và mẹ chính là yếu điểm của Thịnh Tử Quân, hắn không thể làm trái ý hai người họ. Đáng ghét nhất là Khương Nguyệt Lam lại nắm được điều đó trong tay.

Bà cụ Thịnh thấy cô cứ cúi đầu, lại động viên:

“Con có gì uất ức cứ nói với bà. Bà nội làm chủ cho con, chia tay thì chia tay, nhưng ai dám làm cháu bà buồn, bà sẽ tính sổ kẻ đó.”

Khương Nguyệt Lam mỉm cười thỏa mãn, cô lắc đầu:

“Không phải đâu ạ, chỉ là con không còn thích anh ấy nữa thôi. Con đến để xin phép bà nội chia tay đây.”

Cô vừa nghiêm túc vừa nũng nịu nói ra quyết định của bản thân. Khương Nguyệt Lam chỉ muốn dùng cách nhẹ nhàng nhất thông báo chuyện này, làm sao để đá Thịnh Tử Quân mà không làm bà nội buồn lòng.

Cô có thể bóng gió nói chuyện Thịnh Tử Quân vì cô ta mà làm hại mình với bà nội, chắc chắn hai người kia sẽ không được yên. Nhưng bà thương cô như thế, Khương Nguyệt Lam có gian xảo với cả thế giới cũng không thể lợi dụng người yêu thương mình. Bởi vì chẳng có mấy ai như thế trên đời cả.

“Ơ kìa lại còn xin phép, bà nói không cho thì cô cũng đá cháu bà thôi chứ gì.”

Bà cụ Thịnh gõ nhẹ lên trán cô làm cô bật cười.

Khương Nguyệt Lam đưa bà trở về phòng làm ấm người, vừa đi vừa dời cuộc trò chuyện sang những chủ đề khác, không muốn nhắc về Thịnh Tử Quân nữa. Bà cụ Thịnh muốn Khương Nguyệt Lam ăn tối rồi mới về, cô không có lý do gì để từ chối nên đã đồng ý.

Đưa bà cụ Thịnh về phòng, Khương Nguyệt Lam một mình ra ngoài đi dạo một chút hít thở khí trời.

Đi chưa được mấy bước lại chạm phải một bóng lưng mà cô nhìn thấy chỉ muốn đạp cho một phát mà thôi. Phải rồi, đó chính là Thịnh Tử Quân.

Người đàn ông như cảm nhận được sát ý phóng đến từ phía sau, quay mặt lại, cả khuôn mặt anh tuấn góc cạnh bị phủ trong làn khói thuốc lờ mờ.

“Tôi đã nói với mẹ rồi. Không cần đến cô nữa.” - Hắn ta vứt điếu thuốc vẫn còn một phần ba xuống thảm cỏ, dùng chân dụi đi, chủ động lên tiếng.

Khương Nguyệt Lam gật đầu, ánh mắt cô bình tĩnh nhìn khói thuốc từ từ tan rã trong không gian, trả lại gương mặt thâm trầm không nhìn ra biểu cảm.

“Thịnh Tử Quân.” - Cô lên tiếng.

Hắn cũng vừa lúc ngẩng lên đối mặt với cô, trong mắt hắn ta là một Khương Nguyệt Lam hoàn toàn xa lạ.

Cô từ trên bậc thềm bước xuống, tiến lại gần hắn, ánh trăng non bên ngoài hắt lên người con gái một luồng sáng lạnh màu xanh. Cô hôm nay mặt một chiếc váy sáng màu, cổ cao nhưng viền ren tinh tế, vừa kín đáo vừa có chút gợi cảm.

“Có điều này muốn nói với anh.”

Khương Nguyệt Lam lại nói tiếp, rất thong thả, âm thanh trầm nhẹ chiếm lấy cả không gian. Cô như có như không đưa tay về phía ngực áo hắn.

Thịnh Tử Quân liền bắt lấy bàn tay đó, khó hiểu cau mày, không đoán được ý đồ của cô ta là gì. Một lúc sau Khương Nguyệt Lam vẫn không động đậy, cũng không nói gì, cứ như vậy đối mắt, cuối cùng hắn là người mất kiên nhẫn buông tay ra.

Khương Nguyệt Lam lại đưa tay tới, ngón tay len vào trong mép áo để hở, khẽ chạm vào da thịt. Thịnh Tử Quân đứng yên một chỗ, trong một giây đó hắn đã thất thần.

“Soạt.”

Giây tiếp theo thì cổ áo đã bị Khương Nguyệt Lam mạnh mẽ xốc lên. Cô ghé mặt sát lại, khóe môi nhếch lên một đường cong, nói rõ ràng từ chữ:

“Là Khương Nguyệt Lam tôi đá anh.”