Ái Tình Nguy Hiểm - Thuần Hóa Tổng Tài Khó Chiều

Chương 13: Sinh nhật bà cụ Thịnh

Trong lúc hai người còn đang giằng co, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Thịnh Tử Quân phản ứng lại, liền bỏ Khương Nguyệt Lam qua một bên mà bắt máy. Tuy nhiên, giọng chào hỏi và giới thiệu bên kia làm hắn thất vọng, dù đang gấp nhưng Thịnh Tử Quân vẫn trả lời:

“Đúng vậy, là tôi. Có chuyện gì sao?”

Trần Tú ngồi trong xe, nghiêng người cầm ống nhòm quan sát ô cửa sổ trên tầng của khách sạn, một tay cầm điện thoại, cười nói:

“Tôi là thư ký của chủ tịch Lệ, ngài ấy muốn sắp xếp một cuộc hẹn với Thịnh thiếu, không biết anh có đang tiện nói chuyện không?”

Thịnh Tử Quân liếc nhìn qua Khương Nguyệt Lam đang nhàn nhã tựa vào tường, lại nghĩ đến việc tìm ra Kỷ An Nhi quan trọng hơn nên cũng đáp lại:

“Được, phiền cậu đợi một chút.”

Thịnh Tử Quân nói rồi quăng cho cô thêm một ánh mắt cảnh cáo kiểu “nếu tôi không tìm ra cô ấy thì cô chuẩn bị tinh thần đi”. Khương Nguyệt Lam mở cửa cho hắn ta, dửng dưng dùng khẩu hình miệng vẽ ra một chữ: Cút! Hắn cau mày nhưng chỉ có thể mặc kệ cô bỏ ra ngoài tiếp điện thoại.

“Rầm!”

Thịnh Tử Quân vừa bước ra, sau lưng hắn cánh cửa bị cô đóng sầm lại tạo ra tiếng động cực kỳ lớn.

Khương Nguyệt Lam bực dọc ra mặt, cô xoa xoa cổ, mắng thành tiếng một câu rồi chán ghét đi lại gương xem xét.

Trần Tú nói chuyện điện thoại xong, hạ ống nhòm xuống ngồi thẳng lại báo cáo tình hình:

“Anh Tư, Thịnh Tử Quân đi rồi, người đẹp kia vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ gì. Xem ra cô ấy phải cảm ơn chủ tịch Lệ nhà ta rồi.”

Lệ Thính Tư tập trung nhìn máy tính, thuận miệng đáp lại: “Là cậu đòi giúp, phải cảm ơn thư ký Trần Tú chứ.”

Trần Tú vẫn tốt bụng ném công về lại cho anh: “Nhưng là anh bảo gọi điện mà.”

Lúc nãy chuẩn bị rời đi, đôi mắt cú vọ của Trần Tú lại phát hiện xe của Thịnh Tử Quân dừng trước cửa khách sạn.

Vốn là một người thích hóng chuyện, Tú lái xe đến vị trí thuận lợi, dùm ống nhòm quan sát phòng Khương Nguyệt Lam từ cửa sổ. Dù sao cô gái kia đang làm vừa ý chủ tịch nhà mình, giữ cho cô ta an toàn thì tiền thưởng cuối năm của cậu mới yên ổn được. Ban đầu cậu định dẫn người tới can thiệp, Lệ Thính Tư thấy quá phiền phức đành phải mở miệng nhắc hai tiếng “gọi điện”. Trần Tú thử gọi cho Thịnh Tử Quân, vậy mà lại hiệu quả thật.

Trần Tú ngồi ở ghế trước vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng cậu chỉ nhận được hai chữ lạnh lùng:

“Lái xe.”

Được rồi, Tú bị ghẻ lạnh nhiều nên cũng đã quen, cậu không thèm bồi chuyện với anh nữa, lái xe đi.



Sáng hôm sau, Khương Nguyệt Lam vừa dậy liền nhận được điện thoại, người gọi đến là bà nội của Thịnh Tử Quân.

“Đứa nhỏ này, có phải con quên hôm nay là ngày gì rồi không?” - Bà cụ Thịnh trách yêu qua điện thoại, nếu người quên là cháu trai chắc bà sẽ giận cầm roi đánh luôn mất, nhưng đối với Nguyệt Lam thì lại không sao.

Khương Nguyệt Lam nhìn lịch, ngẩn người nhớ ra hôm nay là ngày gì.

“Hôm nay là sinh nhật của bà, làm sao Nguyệt Lam có thể quên được, con về ngay đây.”

Thật sự cô không quên ngày sinh thần của bà cụ, Khương Nguyệt Lam chỉ là mấy hôm nay nghĩ quá nhiều chuyện đến mất cả nhận thức về ngày tháng mà thôi.

Sau một hồi nói chuyện qua điện thoại, bà cụ Thịnh mới để Khương Nguyệt Lam đi thay quần áo về nhà, còn cẩn thận dặn dò không cần vội, đi đường cho đàng hoàng. Cô thất thần một chút, bà cụ Thịnh là người duy nhất thật lòng quan tâm cô như vậy, không một chút tính toán hay đòi hỏi gì.

Khương Nguyệt Lam còn đang miên man thì tin nhắn lại tới. Cô bất ngờ khi nó đến từ Thịnh Tử Quân, là giấy giờ để cô đứng tên Khương thị, bên dưới còn có một dòng tin nhắn:

“Về nhà lớn làm xong nhiệm vụ của cô đi.”

Mới hôm qua còn xông vào muốn ăn tươi nuốt sống cô mà. Sáng ra hắn đã có thể cư xử bình thường như thế? Nếu Khương Nguyệt Lam đoán không nhầm thì hẳn là tên Thịnh Tử Quân kia đã tìm được Kỷ An Nhi không có bị làm sao và biết được ai là người bắt cô ta đi. Vậy ra cô ta thật sự là có chín cái mạng, đánh kiểu nào cũng không c.hết được ha. Tiếc nhỉ, không có trò hay để xem rồi.

“Anh không định hỏi tôi Kỷ An Nhi đâu nữa à?”

Cô nhắn lại một câu kɧıêυ ҡɧí©ɧ rồi đi thay đồ, dĩ nhiên Thịnh Tử Quân không có trả lời.

Khương Nguyệt Lam đến nhà lớn Thịnh gia.

Hôm nay có một số người trong dòng họ nhìn cô với ánh mắt khác lạ, có đủ các sắc thái từ kinh ngạc, khó hiểu đến chờ muốn xem kịch. À, vẫn còn một kiểu ánh mắt đã được cố tình che đi mà chính cô cũng không hiểu vì sao từ lúc cô mới đến Thịnh gia, bọn họ đã luôn nhìn mình như thế. Khương Nguyệt Lam không gọi tên được loại ánh mắt đó là gì, cô cũng đã không còn để tâm đến nữa. Đơn giản là tất cả những cái nhìn đó đều tràn đầy ác ý và sự cười cợt.

Cô đoán rằng bọn họ đã nắm được tin tức Thịnh Tử Quân đánh đổ Khương thị. Dù họ không hiểu vì sao cô vẫn còn xuất hiện ở đây nhưng cũng không ai nói gì vì e dè Thịnh Tử Quân.

Hiện tại bên ngoài chẳng có ai là không biết chuyện công ty nhà cô, vậy mà Thịnh Tử Quân vẫn giấu không cho bà và bác gái hay, điểm này cô cũng phải khen hắn ta đấy.

Khương Nguyệt Lam cúi đầu chào người lớn xong thì đi đến ngồi bên cạnh bà cụ Thịnh, Thịnh Tử Quân cũng ở đó nhưng cô lướt qua anh ta như không tồn tại, một ánh mắt cũng lười ném cho. Mà Thịnh Tử Quân nhìn Khương Nguyệt Lam thì lại khó lòng giấu được sự căm giận và chán ghét, hắn đã phải tận lực che giấu lắm để không thể hiện ra mặt.

Thịnh phu nhân quan sát được có điều không đúng, bà im lặng ngồi một bên để ý thái độ của con trai, một lát sau lại gọi hắn ra ngoài nói chuyện. Bà cụ Thịnh tuổi đã cao, không bận tâm những chuyện bên ngoài nên không biết, nhưng Thịnh phu nhân quán xuyến trong ngoài sao lại chẳng hay chẳng biết tin gì được, chỉ là chưa nắm rõ nội tình nên bà vẫn chỉ để đó xem xét.

“Bà nội, con có mang quà cho bà nè! Chúc bà nội sinh nhật vui vẻ, sống tới trăm tuổi, mỗi ngày đều vui tươi khỏe mạnh.”

"Con bé này lại còn bày vẻ."

Khương Nguyệt Lam đem ra một hộp quà, bà cụ Thịnh cười vui vẻ xem, hài lòng khen lấy khen để rồi cho người cẩn thận mang đi cất. Sau đó liền giữ cô bên cạnh mà huyên thiên nói chuyện suốt buổi.

Trời đã về chiều, những người khác đến chúc thọ rồi cũng lần lượt ra về. Bởi vì năng lực diễn xuất của cô và Thịnh Tử Quân đều rất khá, những người kia không có kịch để xem. Khương Nguyệt Lam để ý tìm Kiều Mẫn Mẫn cũng không thấy đâu, chỉ có cha cô ta đến mừng thọ.

Cuối cùng cũng chỉ còn lại người trong nhà họ Thịnh và cô, Khương Nguyệt Lam đưa bà nội đi dạo ngoài vườn. Bà cụ Thịnh nói một số chuyện đời thường, cô chăm chú lắng nghe, lại vô tình nũng nịu hỏi đùa:

“Bà ơi, con với Tử Quân bà thương ai hơn?”

“Dĩ nhiên là thương cháu gái của bà hơn rồi. Vậy mà bây cũng phải hỏi sao? Có phải nó làm gì con giận đúng không? Nói đi, bà cho nó biết tay.”

Khương Nguyệt Lam đi ra phía trước, ngồi xuống bên chân bà cụ Thịnh, dụi dụi:

“Vậy nếu con không lấy Tử Quân, bà nội có hết thương con không?”

Bà cụ Thịnh nhìn cô chăm chú, bà vén mấy sợi tóc lên giúp cô, trong mắt có chút đượm buồn nhưng vẫn vô cùng yêu thương xoa đầu cô:

“Con ngốc này! Bà thương con còn trước khi bây gặp nó. Không làm cháu dâu thì con vẫn là cháu gái của bà chứ mất đi đâu được.”

Khương Nguyệt Lam xúc động, cô ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt đầy cưng chiều của bà cụ Thịnh, đáy lòng tan ra.

“Bà nội.”