Khương Nguyệt Lam đi vào một mình, đi ra lại sóng bước cùng đại nhân vật khó đoán nhất Ngân thành - Lệ Thính Tư, một cảnh này vô cùng bắt mắt.
Anh chàng vệ sĩ canh cửa lúc nãy đã chặn cô lại cúi đầu chào, cũng không khỏi hốt hoảng ra mặt.
Khương Nguyệt Lam không để ý những ánh mắt kinh ngạc không ngừng phóng về phía mình từ sau khi Lệ Thính Tư đỡ cô ban nãy. Ừm thật ra thì cô cũng hơi khó hiểu và tò mò, nhưng không sao, những kết quả cô mong đợi đều đã đạt được hết rồi. Đặc biệt là chuyện cho những kẻ có địa vị trên thương trường thấy được rằng, cô có sự ủng hộ của Lệ Thính Tư.
Khương thị đang trăm khó ngàn khó, bởi vì Thịnh Tử Quân đã ra lệnh cấm bất cứ ai hợp tác với công ty nhà cô, còn ép tất cả nhà đầu tư đồng loạt rút vốn. Nếu hôm nay bọn họ thấy được Khương Nguyệt Lam đã có chỗ dựa mới không thua gì Thịnh thị, ngày sau sẽ dễ làm việc hơn nhiều. Cô cảm thấy đây chính là giá trị lớn nhất người đàn ông này có thể đem lại cho mình.
"Lam tiểu thư, đi bên cạnh tôi có cần toan tính nhiều vậy không?"
Lệ Thính Tư dừng bước, hai người đang đứng bên ngoài 2906, chiếc áo vest vắt gọn bên tay anh.
Khương Nguyệt Lam chột dạ, người đàn ông này không cần nhìn cũng biết được tâm tư của cô. Tuy nhiên không vì thế mà cô thấy ngượng, còn ngẩng đầu mỉm cười đáp lại:
"Hm... Tôi chỉ là đang suy nghĩ làm cách nào để xin đi nhờ xe thôi, chủ tịch Lệ có gợi ý gì không?"
Ý của cô rất rõ ràng chính là muốn Lệ Thính Tư đưa về. Thật ra cũng không phải cô có ý đồ gì đâu, chỉ là người xấu như Khương Nguyệt Lam đi lại vẫn nên cẩn thận một tí vẫn hơn.
Lệ Thính Tư chỉ nhìn chứ không đáp, anh và cô đứng bên ngoài cửa 2906 được gần hai phút thì một chiếc Rolls-Royce màu đen chầm chậm dừng lại bên cạnh. Lệ Thính Tư đi vòng ra ngoài bước lên ghế sau, vậy mà chiếc xe vẫn chưa lái đi. Vậy là cô được đi ké rồi đúng không?
Khương Nguyệt Lam cũng tự giác mở cửa ngồi vào trong, xe bắt đầu chuyển bánh.
“Cảm ơn.” - Cô nói một tiếng, dù sao tự bắt xe về thì cũng tốn công mà.
Trong xe vẫn là bầu không khí im lặng, không ai đáp lời cô. Khương Nguyệt Lam cũng không để tâm, chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh đêm, cả buổi đều rất an phận. Lệ Thính Tư có chút bất ngờ, Khương Nguyệt Lam không tích cực mượn cơ hội câu dẫn anh nữa à?
Trên cửa kính xe, phát hiện người nào đó có liếc nhìn qua phía mình một giây, khóe môi Khương Nguyệt Lam khẽ cong lên một đường rất nhỏ. Coi như bước một, gây được sự chú ý đã tính là thành công.
Xe dừng trước khách sạn mà cô đang ở, Khương Nguyệt Lam cầm túi lên sửa lại tóc. Trước khi mở cửa, cô bất ngờ chồm người tới thật gần Lệ Thính Tư, đôi môi mềm mại đã ở rất sát nhưng không chạm, chỉ ghé vào bên tai anh quyến rũ nói:
“Tạm biệt! Chúc ngủ ngon.”
Khương Nguyệt Lam về phòng, chỉ vừa kịp tháo tóc với gỡ trang sức ra đã nghe tiếng nhấn chuông ngoài cửa. Có lẽ là phục vụ của khách sạn, cô để chiếc bông tai lên bàn rồi đi ra mở cửa, đập vào mắt lại là dáng vẻ cao lớn đằng đằng sát khí của Thịnh Tử Quân.
Cảm thấy không ổn, Khương Nguyệt Lam lập tức muốn đóng cửa lại. Nhưng hắn đã nhanh hơn chèn tay vào mở phăng cánh cửa ra, tiến vào rồi sập lại.
Khương Nguyệt Lam còn chưa kịp định thần đã bị kéo tới ấn mạnh vào tường, vai và cổ bị bàn tay tàn nhẫn siết đến đau đớn. Cô đưa tay lên gỡ ngón tay hắn ta ra nhưng không được, hai người trừng mắt nhìn nhau.
Tên điên này lên cơn rồi!
“Khương Nguyệt Lam! Cô nghe không hiểu lời cảnh cáo của tôi có đúng không?”
Thịnh Tử Quân như con thú dữ muốn bóp c.hết cô, Khương Nguyệt Lam cau mày, nghiến răng:
“Buông tôi ra!”
Hắn ta chẳng những không buông, ngược lại còn dùng nhiều lực hơn:
“Kỷ An Nhi đâu? Nói!”
Khương Nguyệt Lam sắp gãy cổ đến nơi, cô chửi thề, vết hằn trên cổ lần trước chỉ mới vừa tan thôi, vậy mà lại bị hắn ta làm hằn lên những dấu vết mới. Cô khó thở cực kỳ, những ngón tay cào cấu mu bàn tay Thịnh Tử Quân làm hắn cũng trầy da chảy máu. Đau đớn làm Thịnh Tử Quân tỉnh táo lại, mắt thấy người phụ nữ bên dưới đã khó thở sắp không chịu được, hắn cuối cùng cũng buông lỏng tay ra. Khương Nguyệt Lam tìm được khoảng trống, liền đẩy hắn ra khỏi người mình, cô ho khan mấy tiếng, gằn giọng giận dữ:
“Cô ta ở đâu sao tôi phải biết?”
Thịnh Tử Quân không tin, trong đầu đã khẳng định hãm hại Kỷ An Nhi là cô, hắn ta đến cứu nhưng chẳng thấy người đâu cũng là do ả xấu xa này giở trò. Hắn nhìn cô lạnh lẽo, lời nói phát ra giống như tuyên án tử:
“Cô vẫn chưa từ bỏ tâm địa muốn hại người à? Tôi không muốn trực tiếp ra tay. Khương Nguyệt Lam đây là cơ hội sống cuối cùng của cô: Kỷ An Nhi đâu?”
Cô nhìn hắn ta, cười khẩy một tiếng. Không muốn trực tiếp ra tay? Anh lập luận hay thật đấy, rõ ràng muốn bóp c.hết tôi mà vẫn thốt ra được như thế? Mà không trực tiếp thì có nghĩa là vẫn gián tiếp giở trò chứ gì? Người yêu cũ à, anh thật sự là nói như nói!
Khương Nguyệt Lam phiên bản hiện tại đã được làm mới, cô còn lâu mới sợ Thịnh Tử Quân nổi giận. Rõ ràng lúc nãy hắn hoàn toàn có thể siết c.hết cô thật, Khương Nguyệt Lam vẫn không có ý định cầu xin, bởi vì cô hận Thịnh Tử Quân.
Thấy cô chỉ đứng đó nhìn chằm chằm, hắn càng mất kiên nhẫn:
“Vẫn không nói? Cô thật sự chán sống rồi? Lần trước cô may mắn thoát được một mạng, không có nghĩa lần này tôi lại để cô thoát đâu.”
Thịnh Tử Quân dùng tay kẹp lấy cằm, ép cô ngẩng lên đối mắt, giọng hắn càng băng lãnh hơn.
Khương Nguyệt Lam vẫn không giằng ra được, cô đành phải để mặc hắn ta khống chế, điềm tĩnh đáp lại, giọng điệu so với Thịnh Tử Quân thậm chí còn lạnh hơn:
“Anh nên cảm ơn vì tôi đã báo cho anh biết để đi cứu Kỷ An Nhi, chứ không phải ở đây chơi trò uy hϊếp với tôi vì sự vô dụng của bản thân.”
Thấy hắn ta càng mạnh tay hơn, ánh mắt cũng điên tiết hơn, Khương Nguyệt Lam có chút hả hê. Cô không tin Thịnh Tử Quân sẽ ra tay với mình tại đây, thế nên càng điềm tĩnh kɧıêυ ҡɧí©ɧ:
“Anh không nghĩ là thời gian dây dưa với tôi là lúc cô ta càng gặp nguy hiểm à? Không sợ sao?”
Khương Nguyệt Lam dừng một chút lấy hơi, rồi lạnh lùng đem thái độ ban nãy của anh ta trả lại:
“Thịnh! Tử! Quân! Tôi nhắc lần cuối: cút!”