Ái Tình Nguy Hiểm - Thuần Hóa Tổng Tài Khó Chiều

Chương 11: Chọc tức Thịnh Tử Quân

Khương Nguyệt Lam bước ra ngoài chờ sẵn. Ở vị trí này Thịnh Tử Quân nhìn thấy cô nhưng không thấy được người đàn ông bên trong. Còn Lệ Thính Tư thì có thể xem được toàn cảnh rõ ràng.

Cô nhìn người đàn ông đi tới trước mặt, chặc lưỡi:

“Người yêu cũ, lại gặp anh rồi, đúng là xui xẻo.”

Thịnh Tử Quân nhìn cô từ đầu tới chân một lượt, châm chọc:

“Khương Nguyệt Lam, không giả vờ nữa à? Cuối cùng cô cũng chịu lộ mặt thật rồi hả?”

Cô mỉm cười, như có như không vuốt nhẹ tóc ra sau, những người ở tầng hai đều phải nhìn lâu thêm một chút. Cô gái này là người lần đầu tới, bề ngoài xinh đẹp quyến rũ đã đủ gây chú ý, huống hồ đứng cạnh cô ta còn là Thịnh thiếu nổi danh. Mà có vẻ như quan hệ của hai người này rất phức tạp, quần chúng cảm thán: sắp có trò hay để xem rồi.

“Không biết tôi đến đây uống rượu tâm sự thì là lộ bộ mặt gì nhỉ?”

Thịnh Tử Quân lộ rõ khinh bỉ:

“Uống rượu? Ha ha ha! Khương Nguyệt Lam, cô định chuốc say rồi tâm sự ở trên giường với ông chủ nào sao?”

Khương Nguyệt Lam ngẩng đầu nhìn hắn ta, hơi híp mắt, không nghĩ tới người đàn ông có dáng vẻ thành đạt này cũng độc mồm thật. Tuy cô cũng có cảm giác mình hơi say thật rồi, chắc là do mấy ly rượu kia, nhưng không vì vậy mà yếu thế hơn được.

“Phạm trù đó đúng là chưa nghĩ tới. Nhờ người có kinh nghiệm như anh nói tôi mới biết đấy! Kể từ khi rời xa nhau, anh ngày càng lộ ra nhiều bộ mặt ha.”

Thịnh Tử Quân nhíu mày:

“Tôi mà cần lui tới chỗ này? Phụ nữ muốn trèo lên giường tôi đâu có thiếu, trong đó cũng có cô mà Khương Nguyệt Lam, không nhớ sao?”

Khương Nguyệt Lam có hơi men trong người, cô chẳng hề thấy chột dạ hay bị hắn nói khích, ngược lại còn nhăn mặt chế giễu:

“Ồ! Vậy sao giờ anh lại đứng đây? Đi đánh ghen à?”

Thịnh Tử Quân tới đây làm gì?

Hắn không bắt được cô về trừng trị, cũng đã đáp ứng tạm buông tha cho cô, thế nhưng vẫn để người theo dõi hành tung của Khương Nguyệt Lam để tránh cô ta chó đến đường cùng cắn bậy làm chuyện hại đến Kỷ An Nhi. Nên khi hay tin cô bước vào cửa 2906, hắn cảm thấy chán ghét vô cùng, nhưng vẫn phải đến xem xét tình hình. Dù sao hiện tại ả đàn bà này và Thịnh gia vẫn còn dính líu, chưa hoàn toàn cắt đứt sạch sẽ thì sự bừa bãi của cô ta vẫn sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến nhà họ Thịnh.

Hắn lạnh lùng nhìn Khương Nguyệt Lam:

“Bộ dạng đáng khinh của cô hiện tại làm tôi thấy buồn nôn. Mau cút ra khỏi đây trước khi tôi thấy chướng mắt mà đổi ý cho người đến kéo cô đi.”

Tên khốn này, anh mới là người khiến tôi buồn nôn!

Khương Nguyệt Lam có thể ý thức được là mình đang hơi say, hai má đều nóng lên, đầu cũng có một chút mơ hồ, nhưng chưa đến nỗi không thể đấu khẩu được. Vậy mà lập luận của Thịnh Tử Quân thực sự làm cô khó hiểu. Quán này là của anh ta mở à? Tại sao cô lại không được có mặt ở đây? Nếu chướng mắt cô thì tự lượn đi chứ.

Nửa đêm chạy đến đây chỉ để đuổi cô đi cho khuất mắt hả?

Nhưng Khương Nguyệt Lam không thích phản bác bằng lý lẽ, mà thích chọc tên đàn ông này tức điên hơn. Cô tiến lên mấy bước, kéo gần khoảng cách giữa hai người, giọng nói vốn bình thường đã có chút trầm ấm êm tai, nhuốm hơi rượu lại càng trầm hơn:

“Anh tức giận như thế tôi còn cho là anh đang ghen đấy.”

Thịnh Tử Quân đáy mắt càng lạnh hơn mấy phần, hắn nghiến răng:

“Vọng tưởng!”

“Ây, nếu không phải thì thôi, anh phản ứng mạnh thế làm gì, người yêu c…”

Khương Nguyệt Lam đang khua môi múa mép, lại bất ngờ mất thăng bằng chúi người muốn té. Cô không có lường trước được tình huống này, cả cơ thể đổ hẳn về phía trước. Tuy hướng rơi là hơi chếch sang phải nhưng Thịnh Tử Quân chỉ cần đưa tay ra một cái là có thể đỡ cô lại được. Ấy thế mà đến phản xạ giữ tay cô lại cũng không có, Khương Nguyệt Lam thấy mũi giày trước mặt mình dịch ra xa.

Chết tiệt!

Khương Nguyệt Lam chỉ kịp mắng một tiếng trong đầu. Không phải vì tên khốn kia cố ý để cô ngã, mà mắng cuộc đời để cô ngã vào thời điểm như thế này, ở trước mặt tên khốn này! Thật quá tàn nhẫn với mặt mũi của cô.

Ngay lúc Khương Nguyệt Lam đã chấp nhận sự thật phải dùng mặt tiếp đất, một bàn tay giữ lấy eo cô kéo lại. Cả người Khương Nguyệt Lam cũng nương theo lực tay vững vàng kia mà nhẹ nhàng tựa vào một khuôn ngực săn chắc, có mùi hương nhàn nhạt từ từ len vào cánh mũi.

Ai đó đã cứu cô một bàn thua trông thấy. Khương Nguyệt Lam cảm thán xong rồi mới mơ màng ngẩng đầu lên, che hết tầm nhìn của cô là một sườn mặt góc cạnh đẹp như tượng ngọc. Trong tích tắc cô đã không thể rời mắt.

“Thịnh thiếu, xin chào. Lần trước cũng cảm ơn quà gặp mặt của cậu.”

Lệ Thính Tư một tay vẫn ôm Khương Nguyệt Lam trong người, một tay đưa ra chào hỏi Thịnh Tử Quân.

Động tác mượt mà đến nổi người xung quanh quan sát nãy giờ cũng không biết anh tới đỡ người đẹp hay tới để bắt tay. Tuy nhiên một câu nói của anh lại nhắc về chuyện lần trước, khiến cả Thịnh Tử Quân lẫn Khương Nguyệt Lam thoáng chốc đều thấy có gì đó nghèn nghẹn trong cổ.

“Chủ tịch Lệ, chào.”

Thịnh Tử Quân đưa tay ra bắt lại. Hắn không thoải mái vì gặp người này không đúng thời điểm. Càng kinh ngạc khi biết người đàn ông trong kia chính là Lệ Thính Tư.

Khương Nguyệt Lam định thần đứng vững lại, nhưng cơ thể vẫn tựa vào ngực của ai kia. Cơ hội câu dẫn cô đợi từ đầu giờ mới tới, không thể bỏ phí.

“Sao? Anh xem có vui không?”

Khương Nguyệt Lam ngẩng đầu lên hỏi, đôi mắt cô phủ thêm một tầng sương vì rượu, hai má cũng hồng lên, cánh môi căng mọng mấp máy, so với lúc mới bước vào càng mê người hơn bội phần. Lệ Thính Tư nhìn cô gái đang cố tình dựa trong lòng mình, cũng không buông tay ra:

“Không tồi. Nhưng giờ hơi chán rồi.”

Khương Nguyệt Lam đối mắt với anh, dù có rượu trong người vẫn cảm thấy có một sự bức bách vô hình, lại dời tầm mắt xuống. Ngay sau đó cô rời ra khỏi tay anh, đi hai bước về phía người phục vụ gần đó lấy một ly rượu, rồi lại trở về tựa vào người anh như ban đầu.

Lệ Thính Tư để yên xem cô muốn làm gì, Khương Nguyệt Lam lắc lắc ly rượu trong tay, nhìn Thịnh Tử Quân cười nói:

“Cá cược không? Nếu tôi có thể trong một câu đuổi anh ta ra khỏi đây, chủ tịch Lệ sẽ uống hết ly này.”

“Được thôi.” - Lệ Thính Tư buông eo cô cầm lấy ly rượu.

Thịnh Tử Quân sầm mặt, hai cặp chân mày nhíu chặt, cô ta đang lấy hắn ra làm trò cá cược? Khương Nguyệt Lam thật sự chán sống rồi. Cô ta cho rằng có thể dựa vào Lệ Thính Tư? Đúng là tự tìm đường c.hết, ngu xuẩn.

Khương Nguyệt Lam đứng thẳng dậy, đưa tay chỉnh nhẹ váy tóc rồi đi tới trước mặt Thịnh Tử Quân, nhìn thẳng vào ánh mắt đầy đe dọa kia.

Khương Nguyệt Lam mỉm cười, nghiêng người thì thầm bên tai hắn ta điều gì đó, chỉ thấy sắc mặt Thịnh Tử Quân lập tức trở nên cực kỳ nghiêm trọng.

Hắn trừng cô gái đang chớp chớp mi kɧıêυ ҡɧí©ɧ bằng đôi mắt hằn cả tơ máu, hận không thể xé xác cô ra ngay lập tức:

“Khương! Nguyệt! Lam! Cô nên cầu nguyện đi!”

Nói xong Thịnh Tử Quân nhanh như bay lao ra khỏi nơi đó.

Khương Nguyệt Lam nhìn theo bóng lưng vội vã của hắn, ánh mắt càng sâu thêm, lạnh lùng và căm hận. Ha, cô gái kia có thể khiến anh vội vã đến thế à? Vậy thì tôi sẽ khai thác cô ta nhiều một chút.

Cô quay lại đối với Lệ Thính Tư cười cười, trong mắt chỉ còn ánh nhìn ái muội gợi cảm, quan sát anh uống cạn ly rượu với một góc độ hoàn mỹ.