Ái Tình Nguy Hiểm - Thuần Hóa Tổng Tài Khó Chiều

Chương 10: Thấy khó không cứu

“Người đẹp, đi đâu mà vội? Ở lại chơi với bọn tôi đi.”

Khương Nguyệt Lam lạnh lùng trừng mắt:

“Buông ra!”

Tên nhóc kia sẽ lịch thiệp buông cô ra chứ? Dĩ nhiên là không rồi, ngược lại Khương Nguyệt Lam còn bị lôi tới bàn của bọn họ.

“Em như thế bọn anh lại càng thích nha. Qua đây, chúng tôi sẽ chiều em hết sức.”

Những người khác thấy động tĩnh có liếc nhìn một cái nhưng cũng không mấy để tâm. Khương Nguyệt Lam bị lôi lôi kéo kéo một hồi, đã bị quây giữa một đám người. Mùi rượu mạnh hòa với mùi cơ thể nồng nặc làm cô cực kỳ khó chịu.

Cô nhìn lên trên tầng, thấy người nào đó vẫn chăm chú nhìn cô như đang xem một bộ phim, ánh mắt bình tĩnh thưởng thức, hoàn toàn không có ý ra tay giúp đỡ.

Đúng là chẳng có gì đáng để mong đợi. Khương Nguyệt Lam hít sâu một hơi, được rồi, cũng chẳng có lý do gì để anh ta giúp, cô phải tự lo thôi.

“Các cậu chắc là muốn tôi chứ?”

Khương Nguyệt Lam nhất quyết không để bị kéo ngồi vào giữa bọn họ. Tên kia đã ngồi xuống ghế sofa, vẫn còn níu lấy tay cô không buông.

“Đương nhiên! Người đẹp, em là bông hồng bắt mắt nhất tôi từng thấy trước giờ. Bổn thiếu gia hứa vui vẻ xong sẽ không vứt em đi đâu, còn cho em chỗ dựa, mau tới đây!”

Khương Nguyệt Lam cười nhạt, vẫn quyến rũ đến đỗi khiến đối phương nhất thời ngây người. Cô hơi cúi người, nhìn thẳng vào mắt cậu ta:

“Nhìn trên kia đi.”

Tên nhóc đấy cũng quay mặt theo hướng mắt của cô.

“Tôi là của anh ta."

Khương Nguyệt Lam trần thuật ngắn gọn, nội dung chính chỉ có thế. Thấy đối phương đã hiểu vấn đề cô còn xoáy thêm vài câu:

"Sao? Cậu vẫn còn hứng chứ? Làm ngay tại đây luôn không, anh ấy đang xem kìa.”

Chỉ thấy tên nhóc trước mặt cô ngây người ra, sắc mặt tái xanh lại, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh. Tay cậu ta lập tức máy móc buông cô ra, hình như vẫn chưa hoàn hồn lại. Khương Nguyệt Lam nhẹ nhàng đứng thẳng dậy, lấy khăn sạch lau tay.

“Được rồi, nếu các cậu không còn cao hứng, chị đây đi trước nhé.”

“Xin… Xin lỗi.” - Cậu ta lắp bắp nói với theo, như thể thứ Khương Nguyệt Lam vừa cho cậu ta xem là quỷ vậy.

Khương Nguyệt Lam đi lên tầng, tới thẳng chỗ Lệ Thính Tư đang ngồi.

Bên cạnh anh ta lúc này chỉ có một vài người phục vụ đứng đằng sau, hoàn toàn khác với khung cảnh hỗn độn trái ôm phải ấp dưới kia.

Người đàn ông ngồi dựa ra sau ghế, trên người chỉ mặc một chiếc sơ mi đen tinh tế, hai nút áo trước ngực bị bỏ trống, cơ bắp săn chắc lấp ló bên trong. Tổng thể đơn giản nhưng lại toát ra cảm giác quyền lực khó tả.

Khương Nguyệt Lam thầm nghĩ, nếu cắt gương mặt nhìn vào phát run kia bỏ ra thì mọi thứ còn lại đều thật hoàn hảo.

Cô vẫn đứng ở đối diện, cách anh chừng ba bước chân, kiều diễm mở lời:

“Chủ tịch Lệ, thật trùng hợp. Không ngờ lại gặp được anh.”

“Vậy sao? Tôi còn tưởng Lam tiểu thư cố ý tới đây tìm tôi.”

Lệ Thính Tư không hề phối hợp, vừa mở miệng đã vạch trần.

Khương Nguyệt Lam cắn lưỡi trong lòng. Đúng là như thế, điều tra được hôm nay anh ta sẽ tới đây uống rượu nên cô mới cất công đến tiếp cận, nhưng mà có cần nói rõ ra vậy luôn không?

“Chủ tịch Lệ thích ngẫu nhiên gặp gỡ thì là ngẫu nhiên. Còn anh thích cố tình thì tôi sẽ tích cực sắp xếp.”

Khương Nguyệt Lam đáp lại, thuận tay vén một sợi tóc, dưới ánh đèn vàng đỏ, mang theo rất nhiều sắc vị.

Hôm nay đến cô thật sự cũng không nhận ra mình.

Phong cách trang điểm gợi cảm, tóc được quấn ra sau để lộ cần cổ thanh mảnh, chiếc váy xẻ ngực sâu màu xanh thẫm ôm lấy cơ thể, khoe ra vòng một căng đầy. Cộng thêm phong thái v.ốn có của Khương Nguyệt Lam, không hề cảm thấy dung tục hở hang mà ngược lại còn tạo ra một loại khí chất quyến rũ mê người đến cực điểm.

Lệ Thính Tư nhìn qua cũng khá vừa mắt, tâm trạng anh không tệ, ra hiệu với người phục vụ một tiếng, thêm một ly rượu được đặt lên trên bàn.

“Ngồi đi.”

Khương Nguyệt Lam ngồi xuống bên cạnh, ừm, là trên một ghế khác. Cô ước lượng khoảng cách, đủ gần để nói chuyện, hơi xa để đυ.ng chạm, vậy cách quyến rũ thứ nhất cô sưu tầm được bị vô hiệu hóa rồi.

Cô vẫn đang suy nghĩ tìm phương án hai, nhưng Lệ Thính Tư lại không để ý đến mỹ nữ bên cạnh. Anh uống rượu, lãnh đạm hướng mắt xuống tầng dưới, xem những người kia làm trò chim chuột.

Khương Nguyệt Lam cũng nhìn theo xem có gì hay ho, thực sự, cô thấy tức mắt như có hạch nổi trong hốc mắt luôn đấy!

Sao anh ta thà coi mấy cảnh không thuần phong mỹ tục như này chứ không thèm để tâm đến người ngồi kế bên? Khương Nguyệt Lam thấy hơi nghẹn nơi cổ họng, cô cầm ly rượu uống một ngụm cho trôi xuống.

“Hừm…”

Lệ Thính Tư nhìn sang, cô không muốn mất hình tượng, làm như không có gì tiếp tục. Ngoài mặt vẫn tỏ ra nhàn nhã nhấp rượu nhưng trong lòng Khương Nguyệt Lam đã mếu máo.

Đắng quá! Cay đến tê tâm liệt phế cô rồi!

Cũng không phải cô gái ngây thơ không biết uống rượu gì, nhưng rượu trước giờ cô uống đâu có khó nuốt như vậy? Sao Lệ Thính Tư có thể uống say mê, uống một cách ưu nhã đầy thưởng thức được thế?

“Ngon không?” - Anh lên tiếng, mắt vẫn nhìn dưới kia.

“Rất vừa miệng!” - Cô cố động viên chính mình.

Khương Nguyệt Lam đặt ly trở về, người phục vụ lại tiến tới rót thêm một ly đầy. Lệ Thính Tư chống tay nhìn cô:

“Vậy uống thêm đi.”

“...”

Sao cảm thấy giống như mình đang bị làm khó nhỉ? Chắc là ảo giác thôi. Cô đã hối hận vì hồi nãy khen xã giao rồi, chỉ đành c.hết trong lòng cầm ly lên cạn với anh ta.

Dạ dày cô đã chính thức khóc ra lửa khi chủ nhân của nó lại được mời thêm hai ly nữa…

Đến nỗi khóe mắt Khương Nguyệt Lam đã ngấn đỏ vì rượu quá cay, Lệ Thính Tư mới dời sự chú ý về đám hỗn độn dưới kia.

“Chủ tịch Lệ thấy thú vị sao?”

“Không, rất nhàm chán.”

Khương Nguyệt Lam cũng nhìn xuống, giấu vẻ mặt khinh bỉ trong lòng: hờ, nhàm chán mà anh lại xem đến chăm chú như thế!

Tầm mắt cô bất chợt dừng lại trên một người đang sải bước tiến vào. Ồ, không ngờ Thịnh Tử Quân cũng có những sở thích như này, hôm nay cô mới biết đấy. Đúng là đàn ông trên đời đều cặn bã, vẻ bề ngoài của anh ta chỉ là thứ cho người khác thấy mà thôi.

Dường như phát hiện ra có người nhìn mình, Thịnh Tử Quân quay đầu, vừa vặn bắt được ánh mắt của Khương Nguyệt Lam. Do ánh đèn lúc này đã thay đổi, góc đứng của hắn lại khuất tầm nên không nhìn được người ngồi cùng với cô là ai, chỉ thấy được dáng của một người đàn ông ngồi bên cạnh.

Thịnh Tử Quân thoáng ngạc nhiên một chốc, không biết là vì thấy Khương Nguyệt Lam xuất hiện ở nơi này hay là vì dáng vẻ bắt mắt hôm nay của cô hắn chưa từng chứng kiến. Chỉ là ngay giây sau đó, trong mắt hắn đã chuyển thành tràn đầy trào phúng và khinh bỉ.

Khương Nguyệt Lam, cô dơ bẩn đến mức mò tới đây tìm chỗ dựa rồi sao?

Thịnh Tử Quân, anh có giỏi thì lên đây chào hỏi!

Khương Nguyệt Lam như đọc được suy nghĩ trong đầu hắn, cô đáp trả lại bằng ánh mắt cực kỳ kɧıêυ ҡɧí©ɧ và gợi đòn. Thịnh Tử Quân đút tay vô túi, khước từ cô gái đang đi đến tiếp cận hắn, bước lên tầng trên hướng về phía cô.

Khương Nguyệt Lam quay lại nói với Lệ Thính Tư:

“Chủ tịch Lệ, tôi có cái vui hơn cho anh xem này.”

Lệ Thính Tư nhếch môi hứng thú, anh uống cạn rượu trong ly, ánh mắt nhìn Khương Nguyệt Lam thêm vài phần thưởng thức:

“Tôi rất mong chờ đấy, Lam tiểu thư.”