Khương Nguyệt Lam đã ở khách sạn được mấy ngày, chỉ loanh quanh trong phòng nghiên cứu tình hình của Khương thị và đọc số tài liệu cô đã phải tốn gần hết số tiền còn lại để có được.
Tình hình công ty thì Khương Nguyệt Lam không muốn hình dung tới nữa, thảm hơn chữ thảm, nghĩ đến lại khiến cô đau đầu.
Đấy là cô còn chưa tìm hiểu được nội tình bên trong, hiện tại sau khi giành lại đống sắt vụn này cô cũng không biết phải đi đường nào mới cứu vãn được.
Bản thân không có cách, nhưng Khương Nguyệt Lam biết ai là người có khả năng giúp mình.
Lại nói về chỗ tài liệu kia, Khương Nguyệt Lam không ngờ lại thu hoạch được nhiều thứ đặc biệt hữu ích.
Chỉ có thông tin của một người cô rất cần biết thì lại chẳng được mấy dòng, còn là những nội dung bình thường đến quá đáng. Được rồi, dù sao thì hiện tại chúng cũng rất cần thiết đối với cô, chắc là biết bấy nhiêu về anh ta là đủ cho Khương Nguyệt Lam rồi.
Cô bỏ nhà đi, bên đó thấy cô thật sự không về xin lỗi thì liền bắt đầu hốt hoảng đi tìm.
Điện thoại không ngừng bị mẹ kế khủng bố, cô có nghe máy một lần, nhưng nội dung chỉ xoay quanh việc muốn cô quay về cầu xin Thịnh Tử Quân. Khương Nguyệt Lam vừa nghe đến cái tên đó liền khóa máy luôn.
Khương Nguyệt Lam ngồi trên giường xem máy tính cho đến khi bầu trời bên ngoài cửa sổ bằng kính sát đất sụp tối.
Tới giờ rồi, cô bật dậy đi tắm rửa sau đó trang điểm thật rực rỡ.
Vừa bước ra khỏi phòng, đi chưa được mấy bước, Khương Nguyệt đã bị hai nam một nữ đang dùng dằng chặn mất lối đi.
Không hề có hứng thú nhiều chuyện, Khương Nguyệt Lam chỉ muốn lướt qua luôn, nhưng ba người này hay thật, hành lang rộng như thế cũng chia nhau ra đứng choáng hết không gian được.
Bản thân không muốn chen qua gần người khác, Khương Nguyệt Lam đành đứng lại một bên chờ bọn họ thu xếp.
“Ưm… Cứu…”
Cô gái bị kẹp giữa không ngừng cựa quậy lảng tránh sự đυ.ng chạm của người đàn ông đang dìu cô ta một cách yếu ớt. Khương Nguyệt Lam lúc này mới để ý đến, đây chẳng phải là Kỷ An Nhi hay sao?
Nhìn bộ dạng chật vật hiện giờ và việc đang bị hai tên đàn ông khống chế đưa vào khách sạn, Khương Nguyệt Lam có thể đoán sơ được chuyện gì đang diễn ra rồi.
Lại là tình huống bị hãm hại bỏ thuốc đưa lên giường người khác, cái vở này chẳng có gì mới mẻ cả.
Nhưng có điều khiến Khương Nguyệt Lam thắc mắc, là tại sao Kỷ An Nhi giống như nam châm hút biến cố vậy?
Khi nào gặp hay nghe về cô ta là đều gặp nạn, có chuyện, à rồi sau đó thì luôn có người đến ứng cứu kịp thời.
Hai người kia thấy cô nhìn chằm chằm thì giật mình nhìn Khương Nguyệt Lam có chút lo sợ, nhưng thấy cô chỉ đứng một chỗ không để tâm cũng không có phản ứng gì nên bọn chúng an tâm tiếp tục.
Một tên trong số đó đang lục tìm chìa khóa phòng mà không tìm thấy, không đem được người đi ngay bọn chúng càng bực bội gấp gáp.
Nhưng không thể nào gấp bằng người đang sắp phải gặp nạn được, Kỷ An Nhi dùng sức lực yếu ớt của bản thân giằng co muốn chạy, lại bị một tên khác giữ lấy, bàn tay ghê tởm kia còn thừa cơ đυ.ng chạm trên người cô ta.
Kỷ An Nhi ngẩng đầu lên, mơ màng nhìn thấy Khương Nguyệt Lam, vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, sao cô ấy lại xuất hiện ở đây?
Nhưng người phụ nữ trước mắt giống như cọng rơm duy nhất có thể bám vào, Kỷ An Nhi hai mắt ngấn nước nhìn cô cầu xin:
“Giúp tôi...”
Khương Nguyệt Lam liếc nhìn cô ta một giây, dửng dưng vén tóc lên, đúng lúc tên đàn ông kia đã mở cửa ra bước vào trong, không gian được trả lại khoảng trống.
Cô cứ vậy bước qua rồi rời đi, Kỷ An Nhi thảng thốt nhìn người phụ nữ bước đi qua như không có gì, tại sao lại không cứu cô ta? Tại sao cô lại đứng đó nhìn bọn chúng hành động, hay cô mới chính là kẻ ra lệnh cho họ?
Kỷ An Nhi trong lòng ghê sợ sự tàn nhẫn này, ý thức của cô ta cũng dần dần lịm đi.
Một tên mãi nhìn theo thân hình quyến rũ xinh đẹp của Khương Nguyệt lam đến không thể rời mắt mà đứng đơ ra trước cửa phòng, bị tên còn lại quát:
“Nhanh lên đi, không đến lượt mày đâu mà nhìn.”
Khương Nguyệt Lam đã đi khuất, tên kia thèm thuồng nhưng không được đành nhìn lại Kỷ An Nhi đang mềm nhũn trong tay:
“Thôi kệ, có cô em này cũng không tệ.”
Nếu là Khương Nguyệt Lam của trước đây, có thể cô sẽ dọa cho đám người kia bỏ đi rồi để mặc Kỷ An Nhi tự sinh tự diệt, nhưng cô bây giờ không phải.
Tại sao phải cứu cô ta?
Cô đã hứa sẽ trở thành ác nữ thực thụ rồi mà, cứu cô ta thì không đúng hình tượng lắm.
Khương Nguyệt Lam ngược lại còn muốn xem xem Kỷ An Nhi có phải là cầm tinh con cáo, có chín cái mạng đại nạn không c.hết thật hay không.
Còn nữa, Thịnh Tử Quân dám chà đạp cô, đến phiên người hắn ta yêu bị vấy bẩn thì trông sẽ thú vị như thế nào?
…
2906 là quán bar xa xỉ nhất Ngân thành.
Muốn vào đây thì phải có thẻ thành viên được cấp riêng, đối tượng có thẻ đều là những người không tầm thường. Lúc còn là tiểu thư Khương thị, cô cũng đã tính là thuộc tầng lớp cách cửa vào nơi này tám trăm dặm, đừng nói đến hiện tại.
Tuy nhiên nếu muốn thì người ta sẽ tìm cách. Khương Nguyệt Lam bước xuống xe, thu hút không ít ánh nhìn của những người bên ngoài, cô đi tới chỗ vệ sĩ, ngay lập tức bị anh ta chặn lại.
“Xin lỗi, quý cô là lần đầu đến đây? Xin vui lòng cho chúng tôi xem thẻ thành viên.”
Khương Nguyệt Lam gạt tay anh ta đi, đưa ra một tấm thẻ vàng, nhân viên nhìn cô một chút rồi gật đầu mời vào. Anh ta thầm đánh giá, xinh đẹp như vầy lại đến đây một mình, phần lớn là đi tìm ông chủ lớn bám chân rồi.
Khương Nguyệt Lam vừa bước vào đã suýt choáng với khung cảnh bên trong.
Giữa đại sảnh là những cô gái mặc nội y gợi cảm đang biểu diễn một màn nhảy múa đốt mắt.
Xung quanh là những vị khách vừa uống rượu vừa dán mắt theo dõi, bên người bọn họ còn ôm ấp hai ba cô gái, bàn tay không ngừng vuốt ve sờ soạng.
Khiến Khương Nguyệt Lam giật mình nhất chính là nhóm thanh niên trẻ ngồi gần chỗ cô bước vào nhất, có người còn trực tiếp làm chuyện người lớn ở đây.
Cô lạnh nhạt quay đi hướng khác, nơi ăn chơi xa xỉ thì cũng chỉ là một chỗ tɧác ɭoạи mà thôi, khác ở việc phải trả nhiều tiền hơn và chuyện này diễn ra kín kẽ hơn.
Lệ Thính Tư có lẽ cũng chỉ là con người bằng xương thịt, không tránh khỏi những vui thú sa đọa của kẻ có tiền - quyền.
Khương Nguyệt Lam đảo mắt một vòng cũng không thấy anh ta đâu, cho đến khi nhìn lên tầng trên thì lại vô tình chạm phải một ánh mắt đang nhìn về phía mình.
Trong khoảnh khắc bất chợt đó, cô đã thoáng nín thở.
Không biết vì giật mình hay là ảo giác, Khương Nguyệt Lam cảm thấy như ánh mắt kia đang muốn xuyên thấu cả con người cô, một cảm giác buốt lạnh chạy nhẹ trên sống lưng. Nhưng cũng chỉ là mất một giây thiếu tập trung, ngay sau đó Khương Nguyệt Lam liền đáp lại anh ta bằng đôi mắt đa tình gợi cảm.
Cô rời khỏi đám đông hỗn loạn dưới này, xoay người muốn đi lên trên, nhưng tay lại bị một cánh tay khỏe hơn bắt lấy. Khương Nguyệt Lam lập tức theo phản xạ giật ra nhưng không được. Lại gặp phiền phức rồi, cô cau mày nhìn xuống, là một tên nhóc tầm hơn hai mươi tuổi đang nhắm tới cô.
“Người đẹp, đi đâu mà vội? Ở lại chơi với bọn tôi đi.”