Ái Tình Nguy Hiểm - Thuần Hóa Tổng Tài Khó Chiều

Chương 8: Điều kiện chia tay

“Một điều kiện nho nhỏ thôi ấy mà.”

Khương Nguyệt Lam đi tới bên sofa ngồi xuống, cô có thể mơ hồ tưởng tượng ra khuôn mặt của Thịnh Tử Quân lúc này như thế nào.

“Nói mau đi.”

Hắn lạnh lùng, cũng không hề che giấu sự chán ghét qua giọng nói.

Khương Nguyệt Lam thấy có chút nực cười, chỉ mới cách có một ngày thôi, thái độ giữa cô và hắn đã thay đổi đến khó tin.

“Thứ nhất, kêu mấy tên chó theo đuôi của anh rời khỏi bán kính xung quanh tôi đi. Đừng có suy nghĩ dùng bạo lực để giải quyết một cô gái chứ. Anh yêu, đó không phải tác phong mà một quý ông nên có.”

“Đối với loại người như cô cũng cần suy nghĩ lựa chọn phương thức sao?”

Thịnh Tử Quân híp mắt nguy hiểm, người phụ nữ này đang mắng hắn đấy à!

Tuy nhiên chính sự vẫn quan trọng, Thịnh Tử Quân không muốn Khương Nguyệt Lam lợi dụng mối quan hệ trước đây của bọn họ làm trò bám lấy hắn và An Nhi như hôm nay nữa.

Ném được cô ta đi càng sớm mới là điều hắn quan tâm nhất bây giờ:

“Được thôi, nếu cô ngoan ngoãn tự mình biến mất khỏi tầm mắt tôi, thì có thể để cho cô một con đường sống.”

Khương Nguyệt Lam cười lạnh, nhưng cô ngay lập tức nói tiếp. Cơ thể cô đã mệt mỏi rồi, không muốn dây dưa với Thịnh Tử Quân thêm nữa, bởi vì nghĩ tới thôi cũng khiến cô có cảm giác muốn xé toạc hắn ra.

“Thứ hai…”

Vậy mà Thịnh Tử Quân lại chặn lời cô, hắn trào phúng:

“Thứ hai? Khương Nguyệt Lam, cô thật là biết đòi hỏi đấy.”

Cô ta cho rằng bản thân thật sự đang có quyền thoải mái ra điều kiện à?

Cô cũng mỉm cười đáp lại:

“Em đã phải đau lòng buông tay tình yêu mấy năm của bọn mình đấy. Anh không nghĩ là vị trí bạn gái của anh cũng phải đáng giá một chút sao?”

Thịnh Tử Quân cũng cho rằng cô lẽ ra phải đau khổ, dằn vặt sau chuyện này, chí ít cũng sẽ khóc lóc cầu xin hắn buông tha.

Hắn cũng không định ép c.hết cô ta, chỉ cần Khương Nguyệt Lam nhận lại những gì cô ta đã làm với An Nhi, quỳ xuống nhận lỗi thì hắn sẽ cho cô một con đường sống.

Thế nhưng Khương Nguyệt Lam hiện tại chưa từng rơi một giọt nước mắt hay cầu xin, càng không giống với tưởng tượng ban đầu của Thịnh Tử Quân một chút nào.

Là cô ta trong đêm lột xác thành người khác hay là do hắn vẫn chưa nhìn thấu hết tâm địa của người đàn bà độc ác này?

Nhưng có một điều chắc chắn, sự đối đầu của Khương Nguyệt Lam hiện tại đã chọc giận Thịnh Tử Quân rồi, chuyện buông tha cho cô có vẻ là hơi khó có khả năng.

“Đây là yêu cầu cuối cùng của cô, nói đi.”

“Trả Khương thị lại cho tôi.”

“Hử?”

Thịnh Tử Quân cho rằng mình đã nghe nhầm, hoặc là đầu óc Khương Nguyệt Lam thật sự có vấn đề. Cô ta cần Khương thị để làm gì? Công ty đó đã bị hắn làm cho sụp đổ rồi, bảo đảm không thể ngóc đầu lên được nữa.

Khương Nguyệt Lam không còn nói kiểu trêu tức hay châm biếm, cô trầm giọng:

“Tôi bảo, không cần biết anh làm cách nào, để tôi trở thành người đứng tên công ty, đồng thời tôi muốn Khương thị vẫn phải tồn tại trên bản đồ thương mại.”

“Chỉ có bấy nhiêu, khi nào anh làm xong thì tôi sẽ chủ động chia tay.”

Nói Khương thị phá sản là cách nói về bản chất, còn về mặt pháp lý thì vẫn chưa có tuyên bố chính thức.

Bởi vì Khương Lâm Thành, cha cô vẫn luôn nuôi hy vọng Thịnh Tử Quân suy nghĩ lại, cho ông ta một cơ hội nên vẫn còn cố níu kéo chút hơi tàn của công ty. Ai nhìn cũng biết, một đòn chí mạng từ tập đoàn đứng đầu quốc gia, Khương thị xong đời rồi.

Khương Nguyệt Lam dựa vào tình thế Khương Lâm Thành bị mọi phía vây ép, cũng có thể đòi quyền đứng tên từ cha cô, chẳng khác gì thay ông ấy đứng ra gánh họa.

Nhưng tự mình làm thì quá phức tạp gian nan, để Thịnh Tử Quân làm sẽ nhanh gọn hiệu quả hơn nhiều, hắn ta chỉ cần một câu nói đã có thể kéo dài thêm cho cô một chút thời gian.

Đây chính là quyết định cần nhiều dũng khí nhất của Khương Nguyệt Lam. Khương thị chỉ còn là một cái vỏ rỗng, cô đòi tiếp quản chính là tự đưa mình ra gánh những khủng hoảng đó, chịu mọi tổn thất. Người bình thường không ai điên như thế cả.

“Cô cần đống nát vụn đó để làm gì? Tự tay mình đóng cửa à? Hay là cho rằng bản thân sẽ tạo ra kỳ tích, vực dậy công ty?” - Thịnh Tử Quân cười nhạo.

Có điều hắn nói đúng rồi, cả hai vế.

Công ty này có một nửa tâm huyết mẹ cô gầy dựng lúc sinh thời, cha cô không đủ xuất sắc nhưng vẫn có thể duy trì được đến hôm nay là vì có nền tảng vững chắc của bà.

Nếu như không còn đường nào chỉ có thể phá sản thì cũng phải là mất đi trong tay cô.

Còn chuyện vực dậy công ty, Khương Nguyệt Lam chắc chắn sẽ dùng mọi cách để xoay chuyển tình hình, cô phải lấy lại sản nghiệp thì mới có cơ sở đối đầu với Thịnh Tử Quân chứ.

“Anh đừng nhiều lời, có làm được hay không?”

“Được rồi, cô sẽ có Khương thị. Tôi cũng rất hứng thú muốn xem một kẻ không hiểu gì như cô có thể vùng vẫy như thế nào.”

Dù sao đối với hắn, cái giá này mà Khương Nguyệt Lam đưa ra là quá rẻ. Hơn nữa, nhìn cô ta tự hủy rồi phải đến cầu xin hắn thú vị hơn nhiều so với một tay bóp c.hết.

“Nếu đã nói xong rồi thì tôi cúp máy đây, tạm biệt. Anh yêu!”

“Khương Nguyệt Lam, tốt nhất cô đừng giở trò mèo—”

Thịnh Tử Quân để lại một câu cảnh cáo cuối cùng, nhưng cuộc gọi đã bị ngắt ngang.

“Khương Nguyệt Lam!”

Cô dám ngắt lời tôi?

Trước giờ chưa có ai dám hành xử thiếu tôn trọng với Thịnh Tử Quân, đây là lần đầu tiên hắn bị xem thường như thế, còn là từ một người phụ nữ trước đây gọi dạ bảo vâng, lúc nào cũng xem hắn như trời.

Thịnh Tử Quân tức giận quăng mạnh điện thoại đi, chiếc điện thoại lăn mấy vòng trên sàn, màn hình vỡ nát.

Cô tắt máy ném điện thoại qua một bên, ngửa đầu ra sofa, thở một hơi.

Đây là con đường Khương Nguyệt Lam buộc phải chọn nếu muốn sống và báo thù Thịnh Tử Quân. Cô chỉ có thể tiến về phía trước và đối đầu lại với hắn ta.

Cả ngày đi đi lại lại, sắp xếp quá nhiều chuyện khiến cơ thể mỏi nhừ, những chỗ đau nhức khiến cô cảm thấy đứng dậy cũng đã là một cực hình.

Mà mệt mỏi này chính là do cái tên Lệ Thính Tư kia ban cho. Khương Nguyệt Lam bị khó chịu của cơ thể nhắc nhở về ký ức đêm qua, đối với cô đó là nỗi nhục nhã lớn nhất.

Nhưng tất cả đều đã xảy ra rồi, không thể thay đổi được gì nữa.

Chỉ là, nếu Thịnh Tử Quân đã tàn nhẫn ném cô vào địa ngục, Khương Nguyệt Lam cũng sẵn sàng dẫn quỷ Satan đến kéo anh ta xuống cùng.

“Ting.”

Điện thoại vang lên tiếng thông báo đánh tan bầu không khí, Khương Nguyệt Lam nhoài người cầm lên xem. Là tin nhắn lạ, thậm chí còn không hiển thị số điện thoại gửi đến mà chỗ người gửi hoàn toàn để trống.

Từ ký hiệu trong tin nhắn, cô biết được nó được gửi đến từ X, tin nhắn này chỉ tồn tại trong 15 phút, nội dung cô mong chờ nằm trong một đường dẫn. Khương Nguyệt Lam không đủ rành công nghệ để chắc rằng có thể tự bảo vệ mình khi tiếp xúc với mấy thứ này, thế nên dùng hẳn một máy tính mới để truy cập vào.

Cô tải về ba tệp tài liệu, mỗi cái được phân biệt bởi một cái tên. Khương Nguyệt Lam dừng một chút ở cái tên của cô ả có nhiều hành vi đáng ngờ kia rồi dời con chuột đi.

Khi lướt tới ba chữ Thịnh Tử Quân, Khương Nguyệt Lam nhìn vào đấy chằm chằm, trong đáy mắt dâng lên một chút kích động phức tạp.

Thế nhưng cái tên cuối cùng vừa rơi vào tầm mắt đã hút hết mọi sự chú ý của cô. Chỉ trong một khoảnh khắc hình dung người đó trong đầu, cô đã bỏ quên những thứ khác ra sau, nhấn chuột.