Hôm nay lẽ ra là ngày nghỉ của Trần Tú.
Thế nhưng vì ngày hôm qua để cho một người phụ nữ lọt vào phòng của chủ tịch nhà mình, cậu chẳng những không được khen như tưởng tượng mà còn phải sáng sớm đến nộp mình tạ tội. Điều khiến Trần Tú thấp thỏm nhất là có thể tiền thưởng nửa năm cũng bay đi luôn.
Cửa phòng mở ra, Trần Tú nhìn thấy một người đàn ông đang nhàn nhã ngồi bên sô pha, trên người anh quấn một chiếc yukata màu đen, tay cầm rượu vang đỏ quay lưng về phía cậu.
Trực giác nhiều năm đi theo anh đem đến cho cậu một linh cảm không lành, anh ta khi càng bình thường ung dung thì lại là lúc đang có những suy nghĩ nguy hiểm trong đầu.
Trần Tú thấy mình tiến lên hơi gần, nghĩ nghĩ thì lùi lại một bước cho an toàn, cậu hắng giọng mở lời:
“Khụ… anh Tư, là em để cho người mang Khương Nguyệt Lam vào thật, nhưng chuyện bỏ thuốc thì không phải em.”
“Tôi biết. Cậu chán sống.” - Người đàn ông không vui không giận uống rượu.
Phát hiện ra anh không thật sự giận, cậu liền thở phào nhẹ nhõm. Trần Tú tuy có nhiều kinh nghiệm ở cạnh Lệ Thính Tư nhưng được cái là không biết điều:
“Vậy anh thấy vừa lòng chứ hả? Hm… Em cho là anh cũng nên có thêm vài thú vui khác nên mới âm thầm giúp anh sắp xếp một chút. Có phải người trợ lý này rất tận tụy không?”
Nội tâm Trần Tú bao năm nay thật lòng chỉ mong đại ca của mình là một người ham mê rượu chè, lưu luyến nữ sắc mà thôi.
Đúng vậy, anh nên như thế, làm ơn hãy tìm đến những lạc thú bình thường giống người đi. Cậu không muốn nhìn thấy cái cảnh tất cả nhân viên cốt cán dưới trướng anh, có cả mình trong đó ngày ngày đều bị ép khô như thế này.
Mà Lệ Thính Tư cũng không phải không có trò tiêu khiển. Chỉ là sở thích của anh khiến Trần Tú mỗi lần sắp xếp hay thu dọn đều rất mệt tâm, cậu lo mình còn trẻ mà cứ phải chứng kiến những cảnh chưa đủ tuổi thế này sẽ để lại ám ảnh tâm lý mất.
Lệ Thính Tư hơi nghiêng đầu về phía Trần Tú:
“Đúng là rất tận tụy, vậy thì nhận thêm việc của Alex để lại đi, anh ta đi nước ngoài rồi.”
Trần Tú tròn mắt, cậu còn đang muốn ba hoa thì mắc nghẹn. Cái gì, mục đích của cậu là làm chủ tịch nhà mình phân tâm để giảm bớt gánh nặng cho nhân viên mà? Trần Tú muốn khóc tới nơi, nhưng vẫn không quên đòi hỏi quyền lợi để bù đắp cho thương tổn tinh thần.
“Vậy tiền thưởng của em thì sao?”
Nói gì thì Alex ở đây cũng như bình hoa di động thôi, lúc nào Trần Tú cũng thấy anh ta lượn ra lượn vào thảnh thơi, thế nên mới bị đày đi nước ngoài cho lao động khổ sai, nhận phần việc của anh ta cũng có thể đảm đương nổi.
“Giảm một nửa.”
“Sao?” - Trần Tú thấy mình làm việc nhiều đến mức bị ù tai, tăng gấp đôi hay gấp ba nhỉ, cậu nghe không rõ.
Lệ Thính Tư rất tốt bụng nhắc lại: “Tiền thưởng cuối năm giảm một nửa. Tôi đã thông báo đến phòng tài vụ rồi.”
Lần này thì xác định là không phải nghe nhầm, Trần Tú ôm tim sụp đổ.
Vậy ra là vẫn tính toán với cậu chuyện cô gái kia! Sao trên đời lại có người như thế chứ?
Đừng tưởng Tú mù Tú không thấy mấy dấu vết mờ ám trên ngực anh, còn bộ dạng khoan thai này nữa, chắc chắn là mấy người tối qua đã rất tận hưởng rồi! Vậy tại sao không cảm ơn cậu thì thôi còn phạt nữa, vô lý!
Chính mắt cậu đã thấy Khương Nguyệt Lam kia tay chân lành lặn rời khỏi, cô ta là người đầu tiên có thể đi ra với tinh thần tỉnh táo như vậy đó. Nói anh không hài lòng, còn khuya cậu mới tin.
Lãnh đạo không có lý lẽ, bãi công không làm nữa!
“Cậu còn ý kiến gì không?”
“...không.”
Trần Tú thật quá mệt mỏi, cậu coi như là tranh thủ còn trẻ để dành tiền cưới vợ nên chấp nhận bị bóc lột vậy.
"Cô ta sao rồi?"
Trần Tú còn đang thầm than thân trách phận thì Lệ Thính Tư lại lên tiếng.
"À… hình như Thịnh Tử Quân có cho người đợi cô ấy bên ngoài, em tiện tay xử lý luôn rồi."
Khương Nguyệt Lam còn không biết cô ta nợ cậu một mạng đâu. Trần Tú là người có mắt nhìn xa, ai biết được tương lai sẽ có chuyện gì, lỡ như cô gái kia lại thành chị dâu của cậu cũng có thể mà?
"Còn một chuyện khá thú vị cũng liên quan đến Khương Nguyệt Lam. Trước khi tới đây em nhận được một thông báo từ người được cài bên tổ chức lấy tin X."
"Khương Nguyệt Lam tìm tới X?"
Lệ Thính Tư nhướng mày, cô ta lớn gan hay không sợ c.hết nhỉ?
Trần Tú cũng có cùng suy nghĩ như thế, X không dễ làm việc, độ nguy hiểm cũng rất cao, bên mình cũng phải đề phòng một chút. Vậy mà cô ta cũng dám dính vào à?
"Là đơn hàng ẩn danh, cô ấy muốn mua thông tin của một số người."
Dĩ nhiên "thông tin" ở đây là những thứ người thường không thể điều tra được.
Trần Tú mở điện thoại ra, đọc mấy cái tên trên đó:
"Để xem, Thịnh Tử Quân của Thịnh gia. Không bất ngờ."
"Kiều tiểu thư của Kiều thị, Kiều Mẫn Mẫn. Không quen."
"Cuối cùng là…" - Trần Tú giật giật khóe môi mấy lần liền, cậu nuốt nước bọt rồi mới nói dứt câu:
"Lệ Thính Tư của Phượng Nghê."
Nghe đến tên mình, anh nhếch khóe môi một đường rất nhẹ, dường như không thể phát hiện ra.
Trần Tú không để ý, bởi vì cậu đang không thể tin nổi, Khương Nguyệt Lam lớn gan thật đó.
Được rồi, cô ta điếc không sợ súng thì thôi, cậu không tin X cũng lớn gan như vậy, dám nhận đơn này. Nhưng giây tiếp theo Trần Tú thật sự sốc luôn:
"Anh Tư, X chốt đơn rồi."
"Có cần em xử lý hay không?" - Lần này giọng Trần Tú không còn bỡn cợt nữa.
Nhưng Lệ Thính Tư thì còn: "Cậu định đi thương lượng chia phần trăm à?”
Trần Tú: “...”
Em lạy anh, anh hai! Có kẻ dám dùng anh làm thứ để mua bán kiếm tiền kìa. Đừng có ung dung như vậy xong rồi không vui hay vui cũng đi trừ tiền thưởng của cậu.
Lệ Thính Tư uống cạn rượu trong ly, đứng dậy đi ra cửa sổ cạnh giường đón nắng, ra chiều suy nghĩ. Ánh mắt không cố tình rơi trên mảng giường lộn xộn, khuất dưới chăn còn có một vệt đỏ chói mắt ẩn hiện, hình ảnh đôi mắt tràn ngập hận thù của cô gái tối qua lại hiện lên trong đầu anh.
“Chắc là Lam tiểu thư của chúng ta tốn không ít tiền đâu, cậu chờ cô ta nhận được tin thì làm việc với người đứng đầu X đi.”
Không làm gì Khương Nguyệt Lam à? Cô ta may thật đấy, cậu gật đầu tỏ ý đã hiểu, cũng không quên cảm thán một tiếng.
“Trần Tú, tôi vừa tìm được một món đồ chơi rất hay.”
Trước khi cậu định đi ra ngoài, lại nghe Lệ Thính Tư nói thêm một câu như thế, sống lưng bất chợt lạnh toát.
Không, Trần Tú xin rút lại suy nghĩ bên trên. Khương Nguyệt Lam à, thật không may chút nào và xin mặc niệm trước cho cô.
…
Khương Nguyệt Lam vừa đi ra khỏi cửa Thịnh gia mấy bước, cô đã có linh cảm không tốt. Thịnh Tử Quân sẽ để cô rời đi yên ổn sao, thôi thì cẩn thận vẫn hơn.
Khương Nguyệt Lam quay lại viện cớ muốn cùng Thịnh phu nhân đi uống trà chiều dạo phố để bà ấy đưa cô về, đi ngang qua khách sạn, cô xin phép xuống xe trước rồi đi lên phòng.
Vừa trở về, Khương Nguyệt Lam quả thật đã biết mình đoán đúng.
Nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, cô siết chiếc điện thoại mỏng trong tay, đợi đến khi chuông gần tắt mới nghe máy.
“Trốn kỹ lắm, tốt nhất cô cố gắng thoát được tôi cả đời.”
Thịnh Tử Quân lạnh lùng lên tiếng, âm thanh khảm vào thần kinh Khương Nguyệt Lam.
Cô kéo khóe môi cười ra tiếng:
“Sao em phải trốn nhỉ? Chúng ta là một đôi mà anh yêu!”
“Câm miệng! Đừng tự ảo tưởng nữa, tôi đã vứt cô đi rồi.”
Thịnh Tử Quân ghét giọng điệu này của Khương Nguyệt Lam, cực kỳ căm ghét.
“Ô, vậy anh sẽ nói sao với bà nội và bác gái? Nói rằng anh đã làm gì tôi, đã đánh đổ Khương thị như thế nào, nói rằng anh có tình yêu mới là Kỷ An Nhi à? Bà sẽ đau lòng lắm đấy, bác gái cũng sẽ rất tức giận, anh định chia tay em như vậy sao anh yêu?”
Thịnh Tử Quân siết chặt nắm tay, nếu Khương Nguyệt Lam ở ngay trước mặt lúc này, hắn sẽ bóp c.hết cô.
“Được rồi, nếu anh khó nói quá, hay là để em chủ động chia tay anh cho?”
Thịnh Tử Quân có chút ngạc nhiên, hắn tưởng rằng cô đang sống c.hết muốn bám lấy mình. Tuy nhiên nếu Khương Nguyệt Lam chủ động đề nghị như thế, hắn cũng có thể đoán được cô ta muốn đòi hỏi lợi ích.
“Cô muốn gì?”
“Một điều kiện nho nhỏ thôi ấy mà.”