Ái Tình Nguy Hiểm - Thuần Hóa Tổng Tài Khó Chiều

Chương 6: Dày vò và làm khó

Trên bàn ăn hôm nay, mười mấy người trong gia đình cùng tề tựu. Bà cụ Thịnh ngồi ở ghế chủ trì, bên phải là bà Thịnh, bên trái là ông Thịnh.

Thịnh Tử Quân ngồi ghế thứ hai bên trái, cạnh anh còn chừa trống một ghế, Kiều Mẫn Mẫn được cô cố tình xếp ngồi đối diện hắn ta, cách nhau cả một chiếc bàn lớn.

Nhưng điều bất ngờ là Khương Nguyệt Lam đem món bà cụ Thịnh thích ăn đặt lên bàn xong thì đi lại chỗ bên cạnh Thịnh phu nhân ngồi xuống. Bàn đã đông đủ người, chỉ là còn dư một vị trí.

"Con bé này, sao lại ngồi đây hả? Không ngồi bên cạnh anh yêu của con à?"

Bà cụ Thịnh nhận ra ngay, lườm cô một cái, còn trêu chọc cách gọi hôm nay cô dành cho hắn. Thịnh Tử Quân cúi đầu ăn cơm, che giấu biểu cảm u ám của mình.

Khương Nguyệt Lam cười một cách đáng yêu:

"Con muốn ngồi bên gần bà nội nhất, để dễ gắp thức ăn cho bà."

Thịnh phu nhân cầm đũa, gắp đồ ăn để vào chén bà cụ Thịnh, Khương Nguyệt Lam đợi bà gắp trước rồi mới gắp thêm một miếng cho bà cụ.

Trước đó bà cụ Thịnh rất thích cô, đến nỗi muốn Khương Nguyệt Lam đến ngồi cạnh bà trên bàn ăn. Nhưng cô không chịu, dùng lời ngon ngọt từ chối.

Ông bà Thịnh còn ở đây, khi nào lại đến lượt con cháu ngồi ghế trên chứ. Người làm chủ trong gia đình là Thịnh phu nhân, kính trọng và quan tâm đến bà cụ nhất cũng là bà ấy, người gắp thức ăn cho bà cụ đầu tiên phải là bà ấy rồi.

Từ những điều nhỏ nhặt như thế cũng thể hiện biết trên biết dưới, Thịnh phu nhân vẫn luôn rất hài lòng điểm này của cô.

Nhưng hôm nay Nguyệt Lam lại có sự sắp xếp kỳ lạ, Thịnh phu nhân cũng gắp cho cô một món, tiện thể hỏi:

"Vậy tại sao lại dư ra một chỗ?"

Cô nhẹ nhàng giải thích:

"Bởi vì Tử Quân còn mời một người khách đến nhà dùng cơm, nên con chừa thêm một chỗ."

Thịnh Tử Quân cau mày ngẩng đầu lên, hắn chẳng mời ai cả. Khương Nguyệt Lam thật sự cả gan không xem lời cảnh cáo của hắn ra gì, dám giở trò ở nhà lớn. Cô ta thật sự chán sống!

Thịnh phu nhân lại quay sang hỏi hắn:

"Tử Quân, con mời thêm ai đến nhà mình à?"

"Con..."

Hắn còn chưa kịp nói gì, Khương Nguyệt Lam đã nhìn ra cửa nói:

"Cô ấy đến rồi."

Người được Khương Nguyệt Lam khách sáo dùng dằng kéo vào khiến hết thảy đều ngạc nhiên, mà người kinh ngạc nhất chính là Thịnh Tử Quân.

Kỷ An Nhi cũng có dáng vẻ khó hiểu lẫn bàng hoàng không khác gì bọn họ, có chăng còn bối rối hơn khi mọi ánh mắt đều dồn về phía mình.

"Em..."

Thịnh Tử Quân cau mày nhìn bộ dạng từ trên xuống dưới và bộ váy ngắn màu đỏ chói mắt của cô ta. Kỷ An Nhi cũng nhìn lại hắn với ánh mắt oán trách cùng biểu cảm không thể hiểu được.

Thịnh Tử Quân cuối cùng đã hiểu ra ý đồ của Khương Nguyệt Lam, tất cả đều là cô ta cố tình sắp xếp.

Khương Nguyệt Lam chủ động lên tiếng:

"An Nhi từng có ân cứu Tử Quân năm nào, nhưng mà con cũng chưa có dịp cảm ơn đàng hoàng. Dạo gần đây, anh ấy có vô tình gặp lại An Nhi, thế nên hôm nay sẵn tiện nói với con muốn mời cô ấy đến ăn cơm. Phải không anh yêu?"

"Tử Quân, là con mời cô ấy đến nhà mình làm khách à?" – Mẹ của hắn lên tiếng hỏi.

Thịnh Tử Quân thật sự muốn gϊếŧ chết Khương Nguyệt Lam ngay, nhưng lúc này nếu hắn cũng chối bỏ thì người mất mặt nhất là An Nhi, vì thế chỉ có thể gật đầu.

"Vâng, đúng là con. Có lẽ An Nhi không biết là đến nhà lớn."

Hắn cố gắng giải thích giúp cô ấy thêm một câu. Bởi vì không biết Khương Nguyệt Lam làm thế nào, lại khiến Kỷ An Nhi xuất hiện với một bộ trang phục rất không phù hợp với không khí hiện tại.

Chuyện này chắc chắn sẽ để lại ấn tượng cực kỳ không tốt với người lớn trong nhà.

Thịnh Tử Quân vốn dĩ có ý định sau khi khiến Khương Nguyệt Lam biến mất khỏi cuộc đời mình, sẽ từ từ đưa Kỷ An Nhi về ra mắt.

Dĩ nhiên là không phải với tư cách làm khách và bộ dạng khó coi như hiện tại. Nhưng Khương Nguyệt Lam nhanh hơn hắn, cô đã phá đi con đường về Thịnh gia một cách thuận lợi sau này của Kỷ An Nhi.

Bà Thịnh có chút không vừa ý thể hiện ra trên mặt, nhưng cũng gật đầu:

"Được rồi, nếu cô An Nhi đã đến làm khách, vậy thì mau mời cô ấy ngồi đi."

Khương Nguyệt Lam dẫn Kỷ An Nhi vẫn còn đứng đơ ra một chỗ đến ghế bên cạnh Thịnh Tử Quân, nhẹ nhàng đẩy cô ta ngồi vào, còn cười một cái đầy khách sáo.

Sau khi trở lại chỗ ngồi, cô có thuận miệng thăm hỏi vài câu về gia cảnh, nghề nghiệp,... khiến Kỷ An Nhi càng thêm căng thẳng, câu nào cũng trả lời một cách lúng túng không rõ ràng được.

Đối với Kỷ An Nhi mà nói, bữa cơm này không khác gì cực hình đang dày vò cô. Những người ở đây đều nhìn cô ấy với ánh mắt xem thường và thừa thãi, những vấn đề trong cuộc sống còn liên tục bị bới móc ra. Khương Nguyệt Lam đem đến cho Kỷ An Nhi một cảm ác áp lực vô cùng lớn.

Tại sao Thịnh Tử Quân lại gọi cô ấy đến đây chứ, tại sao anh ta lại cố tình chuẩn bị và yêu cầu cô mặc bộ đồ khó coi này? Thịnh Tử Quân, rốt cuộc anh muốn gì?

Cảm thấy làm Kỷ An Nhi khó xử cũng đủ rồi, Khương Nguyệt Lam lại quay về những câu chuyện của người trong nhà, gắp thức ăn cho bà cụ và nghe bà nói chuyện.

Không khí nhanh chóng trở nên thoải mái và tự nhiên hơn, còn Kỷ An Nhi và Kiều Mẫn Mẫn lại bị bỏ quên.

Khương Nguyệt Lam cũng không quên để ý đến vẻ mặt khác thường của Kiều Mẫn Mẫn, âm thầm ghi nhớ. Cô ta chắc chắn có vấn đề.

Buổi cơm gia đình, hoặc là cực hình với một vài người cuối cùng cũng đã kết thúc.

Thịnh Tử Quân ngay lập tức viện cớ đưa Kỷ An Nhi về để kéo cô ấy ra ngoài nói chuyện.

"Nếu anh ghét tôi đến vậy, thì cũng đâu cần làm như thế?"

Kỷ An Nhi tức giận đến muốn khóc, giằng khỏi tay hắn.

Thịnh Tử Quân lấy điện thoại ra kiểm tra, đã có người nhân lúc hắn đưa bà đi dạo mà đυ.ng vào máy hắn rồi gửi tin nhắn. Ngoài Khương Nguyệt Lam ra thì còn ai có gan làm chuyện này nữa!

"Em bình tĩnh nghe tôi nói."

Hắn giữ lấy cô gái đang muốn hất tay mình rất càng chặt hơn, vốn đang định tạm bỏ Khương Nguyệt Lam sang một bên để trấn an Kỷ An Nhi trước thì kẻ không được mong đợi lại xuất hiện.

"Ồ, đi hướng nào cũng có thể gặp phải hai người nhỉ?"

Kỷ An Nhi nhìn thấy nụ cười treo trên khóe miệng Khương Nguyệt Lam, nhớ đến những gì bản thân đã trải qua khi bị bắt cóc, cô ấy theo vô thức hoảng sợ lùi lại phía sau.

Lúc đó nếu Thịnh Tử Quân không đến kịp, Kỷ An Nhi thật sự không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra với mình. Sao người phụ nữ xinh đẹp như thế này lại có thể độc ác đến thế chứ, cô ấy thật không hiểu nổi.

Khương Nguyệt Lam chướng mắt:

"Bày ra bộ mặt sợ sệt đó làm gì? Tôi không có ăn thịt cô được đâu, ngược lại anh ta thì có đó."

Thịnh Tử Quân nhìn thấy cô gái nhỏ trong lòng hoảng sợ, liền đưa tay ôm lấy an ủi, nhưng ánh mắt phóng về phía Khương Nguyệt Lam lại sắc lạnh như dao.

"Tôi sẽ giải quyết với cô sau, còn giờ thì biến đi."

Khương Nguyệt Lam chẳng những không nghe lời, cô còn tiến lại gần hơn, nhìn đôi trai gái đang ôm ấp nhau gần ngay trước mặt. Tầm mắt của cô từ từ dời đến trên người Kỷ An Nhi, muốn để cô ấy nhìn thấy thứ đang lất phất trên cổ mình.

"Anh như vậy làm em buồn đấy, anh yêu! Thôi được rồi, em cũng không chấp anh chơi đùa một chút, hai người cứ vui vẻ với nhau đi. Em về trước."

Cô nói rồi xoay lưng rời khỏi, ánh mắt chế giễu ban nãy trở nên lạnh lùng đầy căm hận.

Kỷ An Nhi ngây ngốc nhìn chiếc khăn choàng cô bỏ công làm đang được Khương Nguyệt Lam sử dụng. Thì ra Thịnh Tử Quân nói đã chia tay với cô ấy đều là nói dối, anh chỉ muốn chơi đùa một chút mà thôi, vậy mà cô ấy lại nghĩ người đàn ông này muốn bảo vệ mình.

Kỷ An Nhi đẩy mạnh hắn ra:

"Thì ra anh gọi tôi đến đây là muốn tôi biết vị trí của mình ở đâu? Các người có quyền có thế, không có nghĩa là tôi sẽ thành công cụ để các người chơi đùa. Xin anh tránh xa tôi ra, để tôi yên đi."

Cô ấy vừa khóc vừa mắng một tràng, sau đó bỏ chạy ra ngoài. Thịnh Tử Quân đuổi theo phía sau, nhưng đúng lúc Kỷ An Nhi đi ra, có một chiếc taxi chạy đến, thế nên khi hắn kịp theo đến đường lớn thì người đã mất tăm.

Thịnh Tử Quân tức giận mắng một tiếng, lấy điện thoại ra gọi điện.

"Tôi bảo cậu cho người đem Khương Nguyệt Lam về đây, người của cậu chết hết rồi à?"

Người bên kia căng thẳng giải thích:

"Người em sắp xếp chờ cô ấy bên ngoài khách sạn, thế nhưng lại bị bảo vệ hiểu lầm gọi nhân viên an ninh đến làm việc, không thể theo dấu được. Sếp Quân, đây chỉ là sơ suất nhỏ, em sẽ lập tức sửa sai ngay."

Thịnh Tử Quân siết chiếc điện thoại trong tay đến nổi gân xanh, gằn giọng:

"Sơ suất nhỏ? Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng. Ngay bây giờ, bắt cô ta đem về cho tôi!"