Ái Tình Nguy Hiểm - Thuần Hóa Tổng Tài Khó Chiều

Chương 5: Khiêu chiến

"Còn không buông ra?"

Chưa có ai dám nhìn hắn bằng ánh mắt đó và nói câu ra lệnh như thế, Thịnh Tử Quân trong phút chốc thật sự định bẻ gãy cổ thứ không biết sống chết trong tay mình.

Cũng may cho cô, hắn vẫn là người đàn ông đủ bình tĩnh. Một người phụ nữ đang cố gắng vùng vẫy, hắn muốn xử lý như thế nào không được?

Thế nên Khương Nguyệt Lam được thả ra, chính xác hơn là bị ném đi. Cô vịn bức tường đằng sau đứng vững, ho khan mấy tiếng, vừa nãy như sắp chết đi vậy. Cô xoa xoa cổ mình, khàn giọng nhắc nhở Thịnh Tử Quân:

"Bạn trai à, anh yêu em mạnh tay như thế sẽ hơi nguy hiểm đấy."

Thịnh Tử Quân bất ngờ tiến sát lại gần cô, dáng vẻ như một con sói dữ bị chọc giận, nguy hiểm và tàn bạo. Không thể chối bỏ rằng, Khương Nguyệt Lam trong lòng đã run lên một nhịp. Bên tai là giọng nói lạnh lẽo như băng:

"Tôi cảnh cáo cô, nếu có mục đích gì với bà nội, tôi sẽ khiến cô chết đủ thảm."

Cô âm thầm nghiến răng, ép mình phải ngẩng đầu đối mặt với hắn ta, khóe môi treo một nụ cười:

"Vậy sao? Anh làm em đau lòng quá, anh yêu."

Cạch một tiếng, cánh cửa ngay sau lưng cô mở ra, Khương Nguyệt Lam xoay người đi vào trong, tránh ra sự áp chế của Thịnh Tử Quân.

Vừa hay căn phòng cô mở lại là phòng của hắn ở nhà lớn, bên trong nội thất được bày trí đơn giản nhưng toát lên nét quyền lực bí ẩn. Chỉ là cả hai người bây giờ đều không có tâm trạng thưởng thức hay nghỉ ngơi.

Khương Nguyệt Lam đi tới chỗ chiếc bàn nhỏ bên giường, trên đó đang để một hộp quà nhỏ, không phải của cô. Thịnh Tử Quân chưa bao giờ dùng món quà nào cô tặng cả, để trong phòng cũng không. Trước giờ Khương Nguyệt Lam chưa từng hỏi chúng ở đâu, cô mù quáng đến mức chỉ cần hắn ta nhận là đã vui rồi.

Thịnh Tử Quân u ám nhìn theo cô, ả đàn bà kia dám phớt lờ sự cảnh báo của hắn, còn tự tiện bước vào phòng hắn!

"Bỏ tay ra."

Hắn cũng bước theo vào phòng, thấy Khương Nguyệt Lam đang cầm đồ trong hộp trên tay, cau mày lên tiếng.

Khương Nguyệt Lam sờ chất liệu, chiếc khăn choàng mỏng tang rẻ tiền như thế này, chỉ có thể là của Kỷ An Nhi thôi. Ồ, cũng hữu dụng đấy.

"Mới mấy giờ không gặp, anh yêu đã nhớ nhung nà giữ lấy em chặt như thế. Lát nữa em cũng phải chuẩn bị quà cho anh rồi."

Khương Nguyệt Lam nói đoạn, cầm chiếc khăn choàng qua cổ mình, che đi những dấu tay hằn đỏ trên đó. Điểm cộng duy nhất cho món quà này chính là màu sắc phù hợp với trang phục hôm nay của cô.

"Cô làm gì đấy!" – Thịnh Tử Quân nổi giận.

"À, em cần phải che lại dấu vết của đôi ta ấy mà. Để bà thấy thì không hay."

Khương Nguyệt Lam nói xong cũng lướt qua hắn ta trở ra ngoài. Thịnh Tử Quân siết chặt nắm tay đấm vào tường một cú, mắng thành lời:

"Khốn kiếp!"

...

Lúc Khương Nguyệt Lam và Thịnh Tử Quân trở lại, đã thấy buổi họp mặt có thêm một vài người nữa. Là những người trong dòng tộc Thịnh gia, có vài người là con cháu họ hàng.

Ngoài cô ra, còn một người nữa không cùng huyết thống với nhà họ Thịnh cũng đến làm khách, là Kiều Mẫn Mẫn.

Cô ta là con gái một người bạn lâu năm của ông Thịnh, đồng thời là đối tác thân thiết của Thịnh thị.

So với Thịnh Tử Quân, dường như cô gái luôn viện cớ đưa quà thay cho cha để đến thăm này còn bất ngờ hơn khi thấy Khương Nguyệt Lam. Cụ thể có lẽ là khi nhìn thấy cô vẫn còn sống tốt sống khỏe mà có mặt ở đây.

Khương Nguyệt Lam mỉm cười:

"Mẫn Mẫn, chào cô. Hôm gặp mặt gia đình nào cũng thấy cô đến làm khách nhỉ."

Kiều Mẫn Mẫn là người hiểu nhất ý trong câu nói này, cô đang nói rằng bữa cơm gia đình nhà người ta, người ngoài như cô ta cứ không biết điều mặt dày tới làm bóng đèn mãi. Khương Nguyệt Lam còn là dùng thân phận như "người trong nhà" mà nói với khách để chọc tức cô ta.

Dù sao thân phận này dù cô không làm bạn gái Thịnh Tử Quân thì vẫn đường đường chính chính dùng được.

"Cô... cô! Sao cô lại?"

Kiều Mẫn Mẫn không nén được kinh ngạc. Nhưng nhận ra bản thân không đúng, liền nhanh chóng sửa lời. Chỉ tiếc khoảnh khắc đó đã được Khương Nguyệt Lam bắt lấy.

"Sao lại nói thế chứ, tôi đến để đưa nhân sâm bồi bổ cho bà cụ thôi rồi đi ngay."

Lần nào cũng lấy lý do đấy rồi chờ bà Thịnh mời lại ăn cơm, thật chẳng có tí sáng tạo nào. Khương Nguyệt Lam cũng tốt bụng gật đầu phối hợp với cô ta:

"Thôi, đã tới rồi thì ở lại cùng tôi và bác gái chuẩn bị món mà bà nội thích ăn đi. Dù sao ở đây cũng chỉ có hai chúng ta là cùng trang lứa, dễ trò chuyện với nhau."

Nói đoạn, cô lại ngồi xuống ôm tay bà cụ Thịnh:

"Bà nội, chúng ta giữ Mẫn Mẫn lại ăn cơm nhé! Dù sao cô ấy với Tử Quân cũng như anh em trong nhà mà."

Bà cụ Thịnh dĩ nhiên rất chiều Khương Nguyệt Lam, đến nỗi còn cưng hơn cả cháu trai. Yêu cầu của cô, dù là đúng hay sai bà cũng không quan tâm nội dung, chỉ đơn giản là gật đầu đồng ý.

"Được được, cứ giữ con bé lại, chúng ta cũng không xa lạ gì."

Không xa lạ gì, nhưng trong cuộc nói chuyện của họ, Kiều Mẫn Mẫn có thể cảm thấy được bản thân vô cùng thừa thãi.

Khương Nguyệt Lam cho rằng Kiều Mẫn Mẫn sẽ nhanh chóng thuận theo đó mà ở lại. Thế nhưng cô ta lại có vẻ không muốn, khiên cưỡng từ chối:

"Dạ thôi, chắc con phải về. Con không muốn làm phiền nhà mình thêm."

Lạ thật, cô ta ăn mặc cầu kỳ như thế, đến đây chắc chắn không phải chỉ để đưa quà. Lại sẽ không vì mấy câu trêu chọc của cô mà trở về. Rốt cuộc Kiều Mẫn Mẫn sốt sắng cái gì mà như gặp ma thế?

"Mẫn Mẫn cũng cất công tới, chi bằng ở lại làm khách đi."

Mẹ của Thịnh Tử Quân ngồi bên cạnh quan sát, thấy Khương Nguyệt Lam đối đáp rất thông minh, cũng gật đầu nói tiếp một lời.

Bà cụ Thịnh đã chấm Khương Nguyệt Lam làm cháu dâu từ đầu. Cô gái này gia cảnh đủ tiêu chuẩn, vừa có khí chất vừa lanh lợi hiểu chuyện, lại còn hết lòng yêu Tử Quân, mẹ của cô còn là bạn tâm giao với Thịnh phu nhân nên bà cũng đã sớm chấp nhận cô là con dâu.

Kiều Mẫn Mẫn dù có vừa mắt chẳng qua cũng là người ngoài, đối đãi tốt với nó bằng sự khách sáo và hợp tác của hai bên mà thôi. Chưa nói tính tình con bé lại kiêu căng thiếu suy nghĩ, làm sao so được với Nguyệt Lam được bà và bà cụ dạy dỗ lớn lên.

Thấy cô ta dường như vẫn muốn về, lại có chỗ không thích hợp, Khương Nguyệt Lam liền khích tướng:

"Chẳng lẽ Mẫn Mẫn sợ tôi nên không muốn ở lại à? Sợ tôi nấu ăn ngon hơn có đúng không? Đừng lo, cô không thích vào bếp thì hay là cùng anh Quân đưa bà dạo vườn hoa một lát đi."

Nghe Khương Nguyệt Lam nói cô ta sợ, Kiều Mẫn Mẫn tức không nhịn được. Lại nghe đến chuyện đi dạo cùng với Thịnh Tử Quân, mắt cô ta liền sáng lên mà quên hết mọi chuyện, ngay lập tức gật đầu.

"Nếu mọi người đều muốn con ở lại, thì con xin phép ăn chực thêm một hôm nữa ạ."

Thấy cô ta giả vờ ngượng ngùng, Khương Nguyệt Lam không thèm chấp, liền đẩy Thịnh Tử Quân cho Kiều Mẫn Mẫn. Nói với bà nội rằng cô muốn tự tay làm món bà thích, bà liền vui vẻ gật đầu. Bà nội đồng ý, Thịnh Tử Quân chỉ có thể cùng Kiều Mẫn Mẫn đi khỏi tầm mắt cô.

Khương Nguyệt Lam hôm nay đến Thịnh gia, khiêu chiến và chọc tức Thịnh Tử Quân chỉ là một trong những mục đích của cô.

Kỷ An Nhi ngu ngốc lại không có quyền thế, cô ta có muốn thì cùng lắm cũng chỉ tiếp cận và câu dẫn Thịnh Tử Quân mà thôi, và cô ta cũng đã làm được. Nhưng còn chuyện gài bẫy và hãm hại cô bằng những chuyện dơ bẩn kia, chắc chắc phải là người khác, kẻ còn căm ghét cô hơn nhiều.

Ứng cử viên số một cho vị trí đó không ai khác ngoài Kiều Mẫn Mẫn.

Điều gì khiến cô ta cố gắng lui tới Thịnh gia như vậy? Là Thịnh Tử Quân chứ còn ai nữa.

Không thể phủ nhận sức hút của tên đàn ông này trên mọi mặt, người phụ nữ vì quyền thế hay vì tình yêu, đều sẽ không tránh được say mê hắn ta.

Đấy là do bọn họ chỉ nhìn vẻ bên ngoài mà bỏ qua nhân cách. Ừ, cô cũng thế.

Mà đối với Kiều Mẫn Mẫn, đối thủ lớn nhất của cô ta chính là Khương Nguyệt Lam.

Cô vừa được người lớn chấp thuận ưu ái, vừa đường đường chính chính là bạn gái của Thịnh Tử Quân. Cô còn tồn tại thì làm gì có cửa cho Kiều Mẫn Mẫn?

Không ngoài dự đoán, Kiều Mẫn Mẫn hôm nay có vài điểm khác lạ, Khương Nguyệt Lam liền giữ cô ta lại từ từ thăm dò.

Cũng có thêm một khán giả cho màn kịch mà cô chuẩn bị.