“Chuyện nợ lương nhân viên sẽ được giải quyết trong một tuần, còn giờ các người trở về vị trí giải quyết công việc đi.”
Cô thấy đứng đây đôi co quá tốn thời gian, không đợi bọn họ tiêu hóa xong sự ngạc nhiên, trực tiếp ra lệnh.
Tuy nhiên vẫn có kẻ không phục: “Cô nói giải quyết thì giải quyết được hả? Nực cười! Cô còn chưa làm việc ở đây ngày nào, không biết gì thì đừng có nói.”
Đúng vậy, sau khi tốt nghiệp, Khương Nguyệt Lam không đến Khương thị mà tới tập đoàn Thịnh thị thực tập. Lúc đấy cô chủ yếu là đến để ở gần Thịnh Tử Quân, thật sự chưa từng để ý đến công ty nhà mình, mới không biết cha cô sớm đã làm công ty nát ra như thế.
“Nói nhiều làm gì, đợi một tuần là biết tôi có giải quyết được hay không. Ai không phục thì có thể đi. Còn ai ở lại thì làm việc đi, các người ngồi không một giờ, lương bị trừ một giờ.”
Khương Nguyệt Lam nghiêm mặt đáp, khí thế của cô áp đảo hơn nên mấy người gay gắt nhất cũng im miệng. Cô lại chỉ một vài người còn dùng được trong số đó:
“Riêng cô, anh, và anh đi theo tôi lên phòng làm việc. Còn lại giải tán.”
…
Vừa bước vào phòng làm việc, cô đã phải lập tức cau mày vì bụi. Lúc cô gái gọi Khương Nguyệt Lam là chị theo sau lên tới, thấy thế liền đi tới lấy khăn giấy cẩn thận lau qua bàn và ghế một lượt, xong xuôi còn nhìn cô cười gượng:
“Chị Nguyệt Lam, à không, là tổng giám đốc. Thất lễ quá, do nhân viên vệ sinh đã nghỉ việc hơn một tuần nay, nên mới bừa bộn vậy.”
“Em tên gì?”
Khương Nguyệt Lam đi tới bàn làm việc, tiện thể hỏi một câu. Cô vốn không muốn ngồi xuống lắm, nhưng nể tình cô gái kia có lòng, cuối cùng là vẫn ngồi.
“Dạ em tên Lan Ý, là trợ lý phó tổng. Nhưng phó tổng đã không đến công ty hơn một tuần rồi ạ.”
“Ừm, vậy từ giờ làm trợ lý của tôi đi.”
“Dạ? Em ạ? Em có được không?”
Lan Ý bất ngờ, cô ấy chỉ mới tới đây gần sáu tháng, chưa có bao nhiêu kinh nghiệm, vậy mà được làm trợ lý tổng giám đốc luôn sao?
“Thế em có muốn làm không?”
Khương Nguyệt Lam làm gì quan tâm chuyện kinh nghiệm, chính cô còn không có đây này. Trước mắt bên cạnh cô làm gì có ai đâu, chỉ có thể thấy ai được việc thì dùng thôi. Với lại cô cũng khá vừa mắt cô gái này, thạo việc một chút là được rồi.
Lan Ý nghe cô hỏi thì liền đáp theo phản xạ: “Có ạ.”
Lúc này thì hai người được gọi ban nãy cũng đã lên tới. Khương Nguyệt Lam hỏi bọn họ một số vấn đề trong công ty. Cũng may cô đã chọn đúng người có tâm và có não, thông tin thu được cũng giúp cô nắm thêm phần nào tình hình nội bộ.
“Được rồi, trước mắt cô lập cho tôi một bảng báo cáo chi tiết tình hình hiện tại của công ty và tình hình kinh doanh, cái gì cũng nêu rõ ra hết. Còn anh, thông báo cho các phòng ban yêu cầu họ giải quyết những vấn đề trong khả năng trước mắt, báo luôn với các nhân viên tiền lương công ty nợ sẽ sớm được giải quyết, bảo mọi người yên tâm làm việc. Ngày mốt báo cáo lại cho tôi, có vấn đề gì không?”
“Đã rõ.” - Người phụ nữ nghe xong liền đáp một câu, hỏi cô còn cần gì nữa không rồi đi ra ngoài.
Nhưng người đàn ông khoảng ba mươi tuổi lại nhìn Khương Nguyệt Lam có phần khó xử:
“Để làm nhân viên yên lòng thì cô nên ra mặt đảm bảo. Nhưng mà… cô thật sự có thể cứu vãn công ty sao?”
Khương Nguyệt Lam chống cằm nhìn anh ta, nghiêm túc gật đầu:
“Chuyện ra mặt tôi sẽ làm. Còn vực dậy công ty cũng thế. Nhưng cần mọi người giúp một tay.”
“Được rồi, vậy tôi sẽ ở lại.” - Người đàn ông nghĩ một lúc cũng gật đầu lại với cô.
Lan Ý quay trở lại với một tách trà, đặt nó lên bàn làm việc. Khương Nguyệt Lam muốn xem hết toàn bộ sổ sách của công ty, Lan Ý nhanh chóng mang đến một chồng rất dày. Trong lúc Khương Nguyệt Lam cặm cụi đối chiếu với bản trên máy tính, cô trợ lý đi loanh quanh dọn phòng
Chốc chốc Lan Ý lại nhìn qua vị tổng giám đốc mới một lần. Chỉ thấy cô nãy giờ vẫn chỉ một tư thế tập trung đó, cô ấy thầm nghĩ trong đầu:
Tổng giám đốc đẹp quá!
Lúc tập trung trông còn rất ngầu nữa. Thật mất máu quá đi.
Khương Nguyệt Lam ngồi ở phòng làm việc chuyên chú xem sổ sách đến tận trời tối. Càng xem càng thấy có nhiều chỗ bị giở trò, kinh nghiệm của cô không sâu mà còn có thể nhìn ra được, chứng tỏ cha cô đã chủ quan đến mức nào mới để cho có kẻ động tay dễ dàng như thế.
Khương thị sụp đổ, phần chính là do Thịnh Tử Quân trừng phạt. Còn phần mười là do tự hủy.
Đến khi báo thức vang lên, cô mới nhìn ra ngoài cửa sổ, tối luôn rồi. Vậy mà mới xem được có gần một nửa!
Lần đầu tiên đến chỗ làm bằng tất cả sự nghiêm túc, không lo ra lo vào, không yêu đương tán tỉnh, Khương Nguyệt Lam lại có thêm một chiêm nghiệm mới về cuộc đời.
Thì ra làm việc nghiêm túc lại khác biệt như vậy.
Thì ra ngồi lâu lại đau lưng như thế.
Lan Ý vẫn đợi cô xong việc mà chưa về, thật ra là cô nàng bị nhan sắc của cô mê luyến, ở lại ngắm, còn tốt bụng mua đồ ăn nhẹ cho tổng giám đốc. Khương Nguyệt Lam lúc này mới nhìn thấy, thôi thì cô vừa tan làm vừa ăn vậy.
Tạm biệt cô trợ lý, Khương Nguyệt Lam bắt taxi nhanh chóng về khách sạn.
Cô lao vào tắm một trận cho sảng khoái, sau đó để chiếc lưng đã mỏi được nghỉ ngơi trong ba mươi phút thì lại vụt dậy thay đồ trang điểm.
Ăn mặc cho thật gợi cảm nào, trang điểm cho thật yêu nghiệt nào.
Để đi rót rượu cho Lệ Thính Tư!