Mãi đến khi bài thi buổi chiều bắt đầu, Khương Vãn mới lại thấy Lục Hoài Chu.
Trông cậu rất lạnh nhạt, không hề liếc nhìn cô, cứ thế đi thẳng đến chỗ ngồi, ngồi xuống rồi lập tức bắt đầu làm bài.
Khương Vãn cau mày. Trông cậu có vẻ không vui.
Môn toán là một trong những điểm yếu của cô, nên lúc này cô cũng chẳng còn tâm trạng để nghĩ ngợi linh tinh, chỉ có thể cắn răng đối mặt với đống bài khó trước mắt.
Hôm nay Lục Hoài Chu làm bài rất nhanh, thậm chí còn nộp bài sớm hơn mọi khi.
Giáo viên coi thi cũng bó tay với cậu, chỉ có thể dặn dò: "Lúc ra ngoài nhớ tránh thầy Hạ một chút nhé." Nếu bị thầy Hạ bắt gặp, không chỉ Lục Hoài Chu bị mắng mà ngay cả thầy cũng bị liên lụy.
Lục Hoài Chu chẳng nói gì, mặt lạnh lùng rời khỏi phòng thi.
Nhìn chỗ ngồi trống trơn phía trước, Khương Vãn bỗng cảm thấy có chút buồn bực.
Câu hỏi thứ hai của bài toán lớn cuối cùng quá khó, cô thử hai cách nhưng ra hai đáp án khác nhau, suýt thì phát cáu.
Đến khi hết giờ thi, cô vẫn chưa giải được bài đó.
Xem ra môn toán lần này coi như xong rồi, chỉ có thể hy vọng vào bài thi tổ hợp khoa học tự nhiên ngày mai.
. . .
Trên đường quay lại lớp, Thượng Khiêm thấy Khương Vãn ủ rũ bèn an ủi: "Cũng không sao đâu, câu cuối cùng mình cũng không chắc, mọi người đều bảo khó mà."
"Chắc trừ Lục Hoài Chu ra, chẳng ai dám đảm bảo làm đúng hết đâu."
Vừa nhắc đến Lục Hoài Chu, tâm trạng Khương Vãn càng thêm bực bội. Cái tên đó, nộp bài sớm thế chắc là vội đi hẹn hò rồi chứ gì!
Về đến lớp, cô vẫn không thấy bóng dáng cậu đâu, càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.
. . .
Có lẽ do thời tiết quá nóng, Hứa Kiện Khang lại bắt đầu ho. Cậu ta uống một nắp siro ho.
Trầm Hoan không biết kiếm đâu ra một cái quạt mini đặt lên bàn Hứa Kiện Khang: "Cậu chịu khó dùng tạm đi, mình mượn của lớp hai đấy, mai phải trả lại."
"Anh em đối với cậu tốt chứ hả?"
Hứa Kiện Khang gật gù, ho khan một tiếng rồi chắp tay: "Khụ khụ, đại ân đại đức, tiểu đệ xin khắc cốt ghi tâm!"
. . .
Buổi tự học tối, Lục Hoài Chu quay lại lớp.
Trầm Hoan vội vàng hỏi: "Chu ca, nguyên buổi chiều anh chạy đi đâu thế? Sao không rủ em theo? Gọi điện anh cũng không bắt máy!"
Lục Hoài Chu chẳng buồn ngẩng đầu: "Không rảnh để ý cậu."
Trầm Hoan nheo mắt đầy ẩn ý rồi ghé sát lại: "Này, đừng nói với em là anh bận chìm đắm trong vòng tay dịu dàng nhé?"
Hứa Kiện Khang lẩm bẩm một câu "Đúng là đầu óc đen tối", nhưng vẫn tò mò quay sang nhìn Lục Hoài Chu đầy mong chờ: "Hoan Hoan nói thật hả, Chu ca?"
Lục Hoài Chu chẳng thèm để ý đến hai người họ, úp mặt xuống bàn ngủ luôn.
Khương Vãn quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu một cái.
Cô đã nghe thấy lời của Trầm Hoan.
Mím môi, hít sâu một hơi, cô mở sách sinh học ra, bắt đầu ôn lại kiến thức.
Cậu ta đi đâu, làm gì thì liên quan gì đến mày chứ, Khương Vãn? Lo chuyện của mình đi, tập trung ôn thi, đừng có phân tâm!
Nhưng dù tự nhắc nhở bản thân bao nhiêu lần, cô vẫn không thể hoàn toàn tĩnh tâm được.
. . .
Tiết tự học đầu tiên vừa kết thúc, Thượng Khiêm cùng hai bạn học có thành tích tốt trong lớp tìm đến Lục Hoài Chu, hỏi về câu cuối của đề toán hôm nay.
Nhìn cậu còn ngái ngủ, Thượng Khiêm có chút ngại ngùng đẩy gọng kính lên, nói: "Xin lỗi nhé, vì câu này thực sự khó, bọn mình nghĩ mãi vẫn không ra."
"Mình có hỏi Khương Khương, cậu ấy cũng không giải được."
Lục Hoài Chu vừa nghe thấy tên Khương Vãn liền khẽ cười khẩy, giọng điệu lười nhác: "Cậu ấy là một con chim cánh cụt vừa ngốc vừa đơ, tất nhiên là không làm được rồi."
Thật ra khi nói câu này, trong lòng Lục Hoài Chu có chút tức tối, cũng là cố ý nói để chọc giận.
Giọng cậu không lớn nhưng Khương Vãn vẫn nghe thấy.
Cô ngốc, cô không thông minh, vậy là cậu có quyền chế giễu cô trước mặt mọi người sao? Cái giọng điệu khinh thường đó, thật sự khiến người ta bực bội.
Nếu cô không thông minh thì cậu cứ đi tìm người thông minh đi chứ. À không, hình như cậu ta đã dành cả buổi chiều để tìm rồi nhỉ?
Khương Vãn bỗng đặt bút xuống, sải hai ba bước đến trước bàn của Lục Hoài Chu.
Thực ra, cô cũng đang thấy khó chịu trong lòng.
"Tôi công nhận mình không đủ thông minh, nhưng tôi không phải chim cánh cụt. Mong cậu sau này đừng tùy tiện đặt biệt danh cho tôi nữa!"
Giọng điệu của Khương Vãn có chút gay gắt, gương mặt trắng nõn cũng đỏ lên vì tức giận. Đôi mắt màu hổ phách mở to, dường như có ngọn lửa hừng hực cháy bên trong.
Mọi người xung quanh đều sững sờ, không ngờ Khương Vãn lại phản ứng dữ dội như vậy.
Lại càng không ngờ, Lục Hoài Chu chẳng những không nhượng bộ mà còn thản nhiên hỏi lại:
"Cậu không phải chim cánh cụt thì là gì? Vừa đơ vừa ngốc, chân lại còn ngắn."
Khương Vãn càng tức hơn: " . . . Tôi mà là chim cánh cụt thì cậu chính là gấu Bắc Cực."
Cô cao giọng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, hốc mắt hơi đỏ lên vì giận: "Vậy thì một đứa ở Nam Cực, một đứa ở Bắc Cực, nước sông không phạm nước giếng, ai cũng đừng để ý đến ai!"
Nói xong câu đó, cô giận đến mức quay ngoắt người trở về chỗ ngồi, bướng bỉnh đến nỗi không thèm liếc cậu thêm một lần nào nữa.
Ai cũng đừng để ý đến ai.
Lục Hoài Chu khẽ cười lạnh, ánh mắt trầm xuống như thể đang tự giễu chính mình.
Cũng đúng thôi, vốn dĩ hai người họ chẳng liên quan gì đến nhau, cậu ở đây tự chuốc phiền phức làm gì chứ?
Cuối cùng, thiếu niên không nói gì nữa, mặt mày u ám bước ra khỏi lớp.
Những người chứng kiến như Thượng Khiêm, Đường Nịnh đều ngây người.
Trước đây hai người kia cũng hay cãi vặt, đôi khi còn đấu khẩu, nhưng chưa lần nào thực sự giận nhau. Nhưng lần này . . . có vẻ cả hai đều nghiêm túc rồi.
Khương Khương giận, mà Lục Hoài Chu dường như còn giận hơn.
"Trời ạ, lần đầu tiên mình thấy Khương Khương nổi nóng luôn đó! Người đẹp ngay cả khi tức giận cũng đẹp quá trời." Trầm Hoan liếc nhìn về phía Khương Vãn, lắc đầu cảm thán.
Hứa Kiện Khang tức muốn đấm cậu ta một cái: "Cậu còn tâm trạng mà nói mấy câu này à? Chu ca trông còn không ổn hơn đó! Chúng ta có nên đi tìm cậu ấy không?"
Vừa rồi sắc mặt Chu ca thật sự quá đáng sợ, chắc chắn là giận đến phát điên rồi.
Trầm Hoan lắc đầu, ý vị sâu xa mà nói: "Chuyện này, hai đứa mình có giúp cũng vô ích. Gỡ chuông phải tìm người buộc chuông thôi."
Hứa Kiện Khang nheo mắt như thể đã hiểu ra: "Ý cậu là . . . để Khương Khương đi xin lỗi Chu ca?"
Trầm Hoan thở dài, vỗ một phát lên đầu Hứa Kiện Khang: "Ngu quá rồi đó."
Rõ ràng như thế mà còn không nhận ra sao? Chu ca là bị chuyện tình cảm làm cho phiền lòng đấy.
. . .
Suốt buổi tối, tâm trạng của Khương Vãn đều không tốt, mà Đường Nịnh là người cảm nhận rõ ràng nhất.
Dù Khương Khương nói chuyện với cô nàng vẫn nhẹ nhàng như thường, nhưng suốt cả buổi, dù có kể chuyện cười thế nào, cô cũng chẳng hề cười lấy một lần.
Cho đến khi tan học, Lục Hoài Chu vẫn chưa quay lại.
Khương Vãn khoác cặp đứng trước cửa lớp chờ một lát, dù chính cô cũng không rõ mình đang đợi cái gì.
Khoảng mười phút sau, vẫn không thấy người đâu, cô cắn môi, quay người rời đi.
Trên đường về nhà, cô đạp xe qua những con phố yên tĩnh, cứ có cảm giác hôm nay đường xá sao mà trống trải lạ thường.
Nhìn nhóm học sinh phía trước đang cười nói rôm rả như thể đã vứt hết mọi muộn phiền của ngày hôm nay ra sau lưng.
Cô cũng muốn được như vậy.
Ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm, đen kịt một màu, không có lấy một ngôi sao.
Chắc hẳn là chúng cũng không vui nên trốn hết rồi.
Khương Vãn khẽ cười, nhưng nụ cười lại chẳng đẹp chút nào, rồi cô lại nhanh chóng đạp xe đi.
Chỉ là, Khương Vãn không hề biết —
Đêm đó, Lục Hoài Chu vẫn luôn đi phía sau cô, chỉ cần cô quay đầu lại là có thể nhìn thấy cậu.