Mối Tình Đầu Ngọt Ngào

Chương 15: Đa sầu đa cảm

Hai người vừa quay lại lớp đã nghe thấy tiếng than vãn thảm thiết của đám Đường Nịnh.

“Lần này đề ngữ văn khó quá đi mất! Mình cảm thấy mình được 110 điểm đã là may lắm rồi.”

“Chắc chắn đề lần này là do cô Lý – tổ trưởng bộ môn ngữ văn ra đề, cái bài văn cổ kia đúng là biếи ŧɦái mà!”

Vừa thấy Khương Vãn, Đường Nịnh lập tức kéo cô lại, vẻ mặt đầy bi thương: “Khương Khương, mau nói cho mình biết! Câu chọn phiên âm đầu tiên với câu lỗi sai thứ tư, cậu chọn gì thế?”

Khương Vãn là người giỏi ngữ văn nhất trường, đáp án của cô gần như là chính xác tuyệt đối.

Cô đặt bút xuống bàn, bất đắc dĩ nói: “Cậu đừng đối chiếu đáp án nữa, lần nào so xong cũng suy sụp tinh thần. Như vậy không tốt đâu.”

Đường Nịnh hít sâu một hơi, ỉu xìu ngồi xuống ghế, hai tay chống cằm, ánh mắt lại đầy oán thán liếc về phía Thượng Khiêm.

“Lần này mình thực sự muốn làm bài tốt, không thể để khoảng cách với Thượng Khiêm quá xa được.”

“Nếu cậu không muốn nói đáp án, vậy thì cho mình biết lần này có khó hơn bình thường không?”

Khương Vãn gật đầu: “Đúng là khó hơn mấy kỳ thi tháng trước một chút.”

Đường Nịnh thở phào nhẹ nhõm, may quá, là đề khó chứ không phải do cô nàng quá kém.

Hai người đang nói chuyện thì có bạn học đứng ở cửa lớp gọi: “Khương Khương, có người tìm cậu kìa.”

Là Tống Cảnh Nghiễn.

Bây giờ đang là giờ ăn trưa, ngoài hành lang có không ít học sinh đi lại. Một số bạn nhiều chuyện vừa thấy Tống Cảnh Nghiễn đến tìm Khương Vãn liền lập tức nhìn thêm vài lần, thậm chí còn nhỏ giọng bàn tán.

Gương mặt thanh tú của Tống Cảnh Nghiễn vẫn mang theo nụ cười dịu dàng, đôi mắt đẹp như ánh lên những tia sáng ấm áp, lúc nào cũng cuốn hút đặc biệt.

Cậu ta đứng thẳng tắp trước mặt Khương Vãn, hơi cúi đầu: “Thi thế nào rồi?”

“Cũng tạm.” Khương Vãn không có áp lực gì mấy, cô lại nhướng mày nhìn cậu ta trêu chọc: “Nhìn cậu thế này, chắc lần này có thể vượt qua mình rồi.”

Giữa hai người, những câu đùa như vậy không phải hiếm. Tống Cảnh Nghiễn tính tình tốt, cũng luôn thuận theo tính khí của Khương Vãn.

“Thế thì cậu đánh giá mình cao quá rồi.” Cậu cười đáp.

Chỉ một lát sau, Tống Cảnh Nghiễn lấy từ trong túi ra hai tấm vé đưa đến trước mặt Khương Vãn: “Cô của mình là nhà sản xuất phim, gần đây có làm một bộ phim hiện thực. Mình nghĩ cậu có thể sẽ hứng thú nên lấy hai tấm vé này, coi như tiện thể tặng Phật một cành hoa.”

“Cậu có thể đi cùng Đường Nịnh hoặc ai khác cũng được. Dĩ nhiên, nếu cậu muốn đi với mình, mình cũng rất sẵn lòng.”

Giọng cậu ta vẫn nhẹ nhàng, dù nhắc đến một chủ đề mang tính “hẹn hò đôi” như đi xem phim, nhưng lại kiểm soát rất khéo léo, không xa cách, cũng không quá mức thân mật.

Môi trường trưởng thành từ nhỏ giúp cậu ta rất am hiểu cách ăn nói.

Khương Vãn không ngờ Tống Cảnh Nghiễn đến chỉ để đưa vé xem phim. Người ta đã nói đến mức này rồi, cô cũng không tiện từ chối quá mức.

“Bộ phim này . . . Đường Nịnh còn lải nhải bên tai mình mấy hôm nay, chắc là cậu ấy rất hứng thú.” Khương Vãn cười nhận lấy vé, lúm đồng tiền lặng lẽ hiện lên.

Từ chối gián tiếp nhưng vẫn đủ lịch sự.

Tống Cảnh Nghiễn hơi gật đầu, đáy mắt thoáng qua một tia thất vọng, nhưng vẫn giữ dáng vẻ điềm đạm và khiêm nhường như trước.

Quả nhiên là một cô gái thông minh.

. . .

Khương Vãn quay lại lớp, Trầm Hoan đang nói chuyện gì đó với Lục Hoài Chu.

Mà Lục Hoài Chu vẫn dán mắt vào trò chơi, ngay cả mí mắt cũng chẳng thèm nâng lên.

Vừa thấy vé phim trong tay Khương Vãn, Đường Nịnh kích động đến mức không kiểm soát được âm lượng, lớn tiếng hỏi: “Trời ơi! Tống Cảnh Nghiễn rủ cậu đi xem phim á?”

“Vị huynh đài này cũng lộ liễu quá đi!” Trời ạ, quan trọng nhất là Khương Khương còn nhận lời nữa. Thế thì Lục lão đại làm sao đây?

Trong lớp giờ chỉ còn lác đác vài người, câu nói của Đường Nịnh rơi vào tai Lục Hoài Chu không sót một chữ.

Ngón tay cậu khựng lại, một thoáng mất tập trung khiến nhân vật trong game bị kẻ địch chém vài nhát, máu tụt gần hết.

Lục Hoài Chu hơi bực bội, thoát hẳn khỏi trò chơi, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Vãn, ánh mắt tối sầm trầm lặng đến vô hồn.

Đi xem phim với Tống Cảnh Nghiễn?

Khương Vãn giải thích: “Không phải, cậu ấy chỉ đến tặng vé thôi. Chúng ta đi ăn đi, ăn xong mình còn phải lên văn phòng tìm cô Văn nói chuyện về cuộc thi viết văn.”

Nhìn theo bóng hai người rời khỏi lớp, sắc mặt Lục Hoài Chu càng trở nên khó coi.

Trước là vé xem phim, sau lại là cuộc thi viết văn, chuyện nào cũng khiến cậu cảm thấy khó chịu.

Thì ra cô định tham gia cuộc thi viết văn.

Cuộc thi này được chia thành vòng sơ khảo và chung khảo.

Lục Hoài Chu biết, với thực lực của Khương Vãn, cô có thể dễ dàng vượt qua vòng sơ khảo. Nhưng đến vòng chung khảo . . . lúc đó cô sẽ phải cùng Tống Cảnh Nghiễn đến Bắc Kinh, ít nhất cũng mất hai, ba ngày.

Một cơn bực bội vô danh bùng lên trong l*иg ngực, càng lúc càng dữ dội, không cách nào kiềm chế được.

“Chu ca, đi ăn cơm thôi?” Trầm Hoan lên tiếng gọi, bụng cậu ta sắp réo inh ỏi rồi.

Tất cả là do bài thi vừa rồi tiêu hao quá nhiều năng lượng.

“Không ăn.” Lục Hoài Chu lạnh nhạt buông hai chữ, sau đó đeo tai nghe, không ngoảnh đầu lại mà rời khỏi lớp.

Hứa Kiện Khang nhấp một ngụm nước ấm, đôi mắt nhỏ tinh ranh đảo qua đảo lại, hạ giọng nói: “Hoan Hoan, sao mình cảm thấy hôm nay tâm trạng Chu ca không được tốt lắm nhỉ?”

Trầm Hoan xoa cằm ra chiều suy tư rồi gật gù đồng tình: “Mình cũng thấy vậy, nhưng đáng lẽ không đến mức đó chứ?”

Chẳng qua là Khương Khương nhận hai tấm vé của Tống Cảnh Nghiễn thôi mà? Cậu ấy có đi xem cùng cậu ta đâu.

“Xem ra Chu ca của chúng ta cũng là một người đa sầu đa cảm đấy chứ.”

. . .

Sau bữa trưa là thời gian nghỉ trưa.

Vì buổi chiều có bài thi toán nên hầu hết học sinh đều không ngủ mà tranh thủ xem lại các dạng bài sai trước đây và ôn lại những kiến thức cơ bản.

Khương Vãn đến văn phòng tìm cô Văn để bàn về cuộc thi viết văn.

Thời tiết quá nóng, cô lại ghé qua cửa hàng mua một chai nước lạnh. Trên đường quay lại lớp, cô bất ngờ nhìn thấy Lục Hoài Chu.

Chính xác hơn là Lục Hoài Chu và một cô gái.

Hai người đứng dưới tán cây, bóng râm che khuất phần lớn ánh nắng. Ai cũng biết, chỗ đó là “địa điểm bí mật” của không ít cặp đôi trong trường.

Cô gái kia giơ tay lau nước mắt, dáng vẻ yếu đuối như hoa lê đẫm mưa, đang khóc.

Lại thêm một màn "người hữu tình mà nước chảy vô tình" nữa rồi đây.

Khương Vãn đột nhiên dừng bước, ánh mắt dừng lại trên người Lục Hoài Chu.

Cậu vẫn giữ dáng vẻ lười nhác, hờ hững như cũ, tựa người vào thân cây bên cạnh, chẳng có biểu cảm gì đặc biệt.

Lục Hoài Chu khẽ nâng mắt, vừa hay bắt gặp ánh nhìn của Khương Vãn.

Tâm trạng vốn đã khó chịu, giờ lại càng bực bội hơn, cậu hơi nheo mắt, chậm rãi tháo tai nghe xuống. Sau đó, lấy ra một tờ khăn giấy đưa cho cô gái trước mặt.

Cậu không có ấn tượng gì về cô gái này, không quen biết. Cũng chẳng hiểu sao cô ta lại bất ngờ chạy đến trước mặt cậu khóc lóc, còn chất vấn vì sao cậu không thích cô ta?

Vốn dĩ Lục Hoài Chu chỉ muốn yên tĩnh một lúc, gặp phải cô gái này lại càng thấy phiền.

Ban đầu cậu không định để ý, nhưng mà . . .

Khương Vãn nhìn thấy cảnh cậu đưa khăn giấy cho cô gái kia. Cô gái lập tức nín khóc, nhoẻn miệng cười, còn cô thì lại thấy cảnh này chẳng còn thú vị nữa, thậm chí có chút chói mắt.

Nắng quá gay gắt, thiêu đốt đến mức hai má cô hơi rát.

Cô đành cúi đầu bước nhanh rời đi.

Lục Hoài Chu liếc nhìn bóng lưng cô xa dần, ánh mắt cụp xuống, đáy mắt tối tăm, trầm lặng.

Cậu lại đeo tai nghe vào, vặn âm lượng lên mức lớn nhất.

Quay người đi về hướng ngược lại với cô.

Ha, không để tâm sao?