Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ thi khảo sát lớp 12.
Sáng sớm, mới hơn bảy giờ, không khí bên ngoài đã bắt đầu oi bức. Ánh nắng ban mai len qua những tán cây, rọi xuống những chiếc lá xanh rồi trải dài trên mặt đất.
Trầm Hoan đến khá sớm.
Khi Hứa Kiện Khang vào lớp liền thấy cậu ta đang cầm ba cây bút trong tay, chắp hai tay lại, cúi người về phía bảng đen, vừa lẩm bẩm vừa nghiêm túc vái mấy cái:
“Thiên linh linh địa linh tinh, Văn Khúc tinh giáng thế. Cầu cho con thi đỗ vào top 200 toàn khối.”
Cậu ta không dám mơ cao, chỉ mong có thể lọt vào top 200.
Nếu lần này vẫn đứng cuối lớp, chắc chắn sẽ bị bố đánh nhừ tử.
Hứa Kiện Khang đặt cặp sách xuống, trêu chọc: “Này Hoan Hoan, hóa ra cậu đến sớm chỉ để khấn vái à? Thanh niên thời đại mới mà cũng tin vào mấy thứ mê tín phong kiến này sao?”
Trầm Hoan quay đầu lườm cậu ta: “Cậu không hiểu đâu, cái này gọi là ‘thà tin là có còn hơn không’.”
“Mình khuyên cậu nên giữ chút lòng kính sợ đi, cẩn thận thi rớt đấy.”
Nghe vậy, Hứa Kiện Khang khựng lại. Nghĩ tới khả năng lời Trầm Hoan thành sự thật, cậu ta lập tức chắp tay cũng bái theo hai cái.
Lúc này, hầu hết các bạn học đã có mặt.
Lục Hoài Chu lười biếng đi phía sau cùng, vừa vào cửa đã ngáp một cái.
Trầm Hoan thấy cậu đến, vội vàng gọi lại: “Chu ca, chờ đã!”
Lục Hoài Chu dừng bước, hơi cau mày, chỉ thấy Trầm Hoan chắp tay, nghiêm túc cúi đầu trước mặt cậu, miệng lẩm bẩm:
“Cầu mong Chu ca phù hộ, giúp em vào top 200 toàn khối.”
Lục Hoài Chu liếc cậu ta một cái, ánh mắt lạnh nhạt, thu hồi tầm nhìn, môi mỏng khẽ mở: “Có bệnh.”
Không ngờ, Hứa Kiện Khang ở bên cạnh đột nhiên đưa tay đặt lên cánh tay cậu, sau đó lại sợ chết mà rụt về ngay lập tức.
“Để mình chạm thử vào siêu năng lực của Chu ca, hy vọng điểm thi khá hơn chút.”
Nghe vậy, Lục Hoài Chu nhìn cậu ta như nhìn một kẻ ngốc, sau đó chậm rãi ngồi xuống chỗ của mình.
Khương Vãn vừa bước vào đã nghe thấy đoạn đối thoại này, bật cười trêu: “Người ta thì ôm chân Phật vào phút chót, còn các cậu thì lại đi bái Lục Hoài Chu.”
Trầm Hoan thở dài nặng nề, lắc đầu với Khương Vãn: “Khương Khương, những học bá như cậu và Chu ca mãi mãi không thể hiểu được nỗi khổ của bọn học dốt như tụi này đâu.”
Hứa Kiện Khang cũng đồng tình gật đầu.
Khương Vãn nhướng mày không mấy để tâm.
Bên cạnh, Đường Nịnh đang miệt mài học thuộc thơ cổ trong sách ngữ văn, cố gắng vùng vẫy lần cuối trước kỳ thi.
“ . . . Gửi kiếp phù du giữa đất trời, nhỏ bé tựa hạt cát giữa biển khơi. Ai than rằng kiếp nhân sinh ngắn ngủi . . . Ai than rằng kiếp nhân sinh ngắn ngủi . . . Sau đó là gì nhỉ?”
Đường Nịnh cau mày cố gắng lục lại ký ức mà không sao nhớ ra câu tiếp theo.
“Ngưỡng mộ dòng Trường Giang vô tận.” Khương Vãn bất đắc dĩ nhắc nhở.
Đường Nịnh hít sâu hai hơi, than thở: “Càng gần đến kỳ thi, mình càng thấy căng thẳng.”
Lúc này, cô giáo dạy ngữ văn xách túi bước vào lớp.
Vì hôm nay là môn thi ngữ văn đầu tiên nên thấy cả lớp đang ôn bài chăm chỉ, cô hài lòng gật đầu. Sau đó, cô đi thẳng đến chỗ Khương Vãn.
“Khương Vãn này, chuyện cuộc thi viết luận em suy nghĩ đến đâu rồi?”
Giọng cô giáo rất dịu dàng, từng cử chỉ đều toát lên vẻ nhã nhặn, tri thức.
Khương Vãn ngẩng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng đáp: “Sau khi thi xong em sẽ trả lời cô, được không ạ?”
Giọng cô bé mềm mại, thái độ ngoan ngoãn vô cùng. Cô giáo đương nhiên gật đầu đồng ý: “Em cứ yên tâm làm bài, cô tin ở em. Đừng tạo áp lực cho bản thân.”
Khương Vãn ngoan ngoãn gật đầu.
Các kỳ thi trong trường đều phân chia phòng thi theo thứ hạng toàn khối.
Từ hạng 1 đến 30 sẽ vào phòng thi số một. Trong đó, riêng lớp 1 đã chiếm đến một phần ba số học sinh.
Khương Vãn xếp thứ hai toàn khối, vị trí ngồi ngay sau Lục Hoài Chu. Phía sau cô là Cố Trầm.
Như thường lệ, Lục Hoài Chu vẫn bước vào phòng thi sát giờ.
Hôm nay, giám thị coi thi là thầy chủ nhiệm lớp 1, Hoàng Phi Hoành. Được phân công coi thi phòng số một là sướиɠ nhất, bởi cả ba mươi học sinh trong phòng đều thuộc top đầu khối tự nhiên, toàn hạt giống tương lai của Thanh Hoa và Bắc Đại.
Thế nên thầy chẳng cần phải giám sát nghiêm ngặt, chỉ ung dung ngồi trên bục giảng, không biết lôi từ đâu ra một cuốn tiểu thuyết, đọc say sưa.
Môn ngữ văn của Lục Hoài Chu tuy không phải thế mạnh, nhưng cũng không tệ. Chẳng qua cậu không có hứng thú với môn này nên thường qua loa đại khái, thi xong là nộp bài đi luôn.
Lần nào cũng là người đầu tiên rời khỏi phòng thi.
Nhưng hôm nay lại khác.
Hạ Thành Nho đi kiểm tra các phòng thi, vừa bước đến cửa đã thấy Lục Hoài Chu vẫn còn ngồi nguyên tại chỗ, trong lòng không khỏi hài lòng đôi chút.
Xem ra thằng nhóc này cuối cùng cũng chịu nghe lời rồi.
Hoàng Phi Hoành đang mải đọc tiểu thuyết, thấy Hạ Thành Nho xuất hiện liền giật mình, vội vàng khép sách lại, nhét vào túi trên bục giảng rồi ngồi thẳng người, giả vờ đang giám sát rất nghiêm túc.
Khương Vãn viết xong bài luận, ngẩng đầu lên thì thấy Lục Hoài Chu vẫn chưa nộp bài, không khỏi nhíu mày khó hiểu.
Nếu là mọi khi, đại ca Lục đã sớm rời khỏi phòng thi rồi.
Hôm nay sao lại có thể ngồi yên như vậy?
Chẳng lẽ cậu gặp phải câu hỏi khó?
Không đúng, bài thi hôm nay dù có khó hơn bình thường một chút nhưng chắc chắn không thể làm khó được Lục Hoài Chu.
Hay là cậu đang nghiêm túc viết bài luận?
Khương Vãn đoán trúng thật.
Lục Hoài Chu lần này rất nghiêm túc viết bài luận, nhưng cũng viết xong rất nhanh. Chữ của cậu vốn đã bay bổng, đẹp đẽ, cả bài thi chỉ cần nhìn qua phần trình bày cũng đủ khiến người ta muốn ngắm thêm một lúc.
Còn về nội dung . . .
Lục Hoài Chu lười biếng chống cằm, ngáp một cái. Bài luận lần này, cậu khá hài lòng.
Nếu không được ít nhất 59 điểm thì chứng tỏ trình độ của giáo viên có vấn đề.
Chẳng phải là điểm tối đa bài luận thôi sao? Dễ như ăn kẹo.
Làm xong trước nửa tiếng nhưng Lục Hoài Chu vẫn chưa rời đi. Cậu liếc ra sau một cái, thấy chim cánh cụt nhỏ vẫn đang cặm cụi viết bài luận, khóe môi hơi cong lên.
Như một con ốc sên, lần nào cũng chậm như vậy.
. . .
Kết thúc bài thi.
Cả phòng thi số một đều thấy khó tin — Lục Hoài Chu vậy mà lại đi ra cùng họ? Hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi à?
Có vài học sinh đang nhỏ giọng than vãn.
“Trời ạ, bài thi ngữ văn lần này hơi khó thật. Đặc biệt là phần dịch cổ văn ấy.”
“Mình thấy câu chọn lỗi sai trong câu cũng khó nữa . . .”
“Đúng vậy, đến cả Lục Hoài Chu cũng nộp bài muộn thế này, chắc chắn là khó rồi.”
Khương Vãn thì không cảm thấy có vấn đề gì lắm. Cô vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị về lớp thì nghe thấy Lục Hoài Chu gọi mình.
Quay đầu lại liền thấy thiếu niên đang lười nhác ngồi trên ghế, hơi ngửa đầu nhìn cô.
Đôi mắt cậu trong trẻo, đường nét khuôn mặt sắc sảo, khi ngước lên để lộ yết hầu gợi cảm. Bờ môi mỏng đẹp đẽ khẽ mở: “Chim cánh cụt nhỏ, cậu không đợi tôi sao?”
Giọng cậu khàn khàn, mang theo từ tính.
Bước chân Khương Vãn khựng lại, nghi hoặc nhìn cậu — gì đây? Còn muốn cô đợi?
“Lớp học ngay trên lầu, chẳng lẽ còn cần tôi dẫn đường? Tôi cũng đâu phải đàn em của cậu.” Cô bĩu môi lẩm bẩm.
Lục Hoài Chu đứng dậy, bàn tay lớn đặt lêи đỉиɦ đầu cô. Thiếu niên cong môi cười nhạt, đôi mắt đen láy như ánh lên tia sáng.
“Đàn em, dẫn đường đi.”
“Đại ca của cậu ngày nào cũng chờ cậu, làm người phải có lương tâm chứ.”
Khương Vãn: “. . .”
Cô cố nặn ra một nụ cười, giơ tay làm động tác mời: “Đại ca, mời.”
Nói xong, cô xoay người đi thẳng.
Lục Hoài Chu nhìn dáng vẻ vội vàng bỏ đi của cô, giọng điệu hờ hững nhưng lại mang theo chút cưng chiều: “Đi chậm thôi.”
Cứ như đang làm nũng vậy.