Khương Vãn và Thượng Khiêm thấy Lục Hoài Chu ra ngoài liền vội vàng tiến lên đón.
“Thế nào rồi? Hỏi rõ chưa?” Khương Vãn đứng trước mặt cậu, ngửa đầu nhìn cậu đầy mong chờ.
Lục Hoài Chu hơi cúi xuống, cố gắng giữ tầm mắt ngang bằng với cô. Sau đó, cậu thong thả lấy điện thoại ra từ túi quần, màn hình vẫn còn sáng.
Cuộc trò chuyện vừa rồi với Hạ Thành Nho, cậu đã ghi âm lại.
Khương Vãn bật cười, ánh mắt vô tình chạm vào đôi con ngươi đen láy sâu thẳm đầy mê hoặc của cậu.
Cậu lại còn ghi âm nữa! Cô không nhịn được mà cảm thán: “Không hổ danh là cậu.”
Thông minh thật sự.
Lục Hoài Chu khẽ cười, đưa tay xoa nhẹ đầu cô: “Đi thôi, sang lớp tám tìm người.”
. . .
Tiết tự học buổi tối kết thúc.
Khương Vãn đang thu dọn đồ đạc, còn Lục Hoài Chu khoác ba lô đứng ngoài cửa chờ, trông có vẻ rất miễn cưỡng.
Không ngờ, Quách Gia Cường lại xuất hiện.
“Chu ca, cậu có thể giúp tôi gọi Thượng Khiêm ra không?” Giọng điệu của Quách Gia Cường có phần dè dặt, thái độ rất chân thành.
Lục Hoài Chu nhíu mày nhìn thẳng vào cậu ta. Chuyện ban chiều đã giải quyết xong, Quách Gia Cường cũng đã xin lỗi, vậy giờ lại tìm Thượng Khiêm làm gì?
“Cậu đừng hiểu lầm, tôi không đến gây chuyện đâu.”
“Vả lại, có cậu đứng trước mặt, tôi cũng không dám động đến cậu ấy.” Quách Gia Cường khẽ gật đầu với Lục Hoài Chu như đang cam đoan điều đó.
Lúc này Lục Hoài Chu mới bước đến cửa lớp gọi Thượng Khiêm ra.
Thượng Khiêm đang giảng bài cho bạn cùng lớp, thấy Quách Gia Cường đứng ngoài cửa, cậu hơi sững lại, dặn dò bạn học đôi câu rồi nhanh chóng bước ra.
“Cậu tìm tôi có chuyện gì?” Thượng Khiêm hỏi.
Quách Gia Cường cúi đầu, loay hoay một lúc mới lấy ra từ túi quần một miếng ngọc, vẫn còn được buộc bằng dây đỏ.
"Làm vỡ ngọc của cậu, tôi nên đền. Xin lỗi."
Thượng Khiêm nhìn lướt qua thứ trong tay cậu ta rồi lắc đầu: "Không cần đâu, Lục Hoài Chu nói miếng ngọc của tôi là giả, chỉ có hai mươi tệ một cái thôi. Cậu đừng để trong lòng."
Dù gì người ta cũng đã xin lỗi, lại còn bị phạt, nếu cậu cứ tiếp tục tính toán thì đúng là quá nhỏ nhen rồi.
"Đưa thì cậu cứ nhận đi." Quách Gia Cường mạnh tay nhét miếng ngọc vào tay Thượng Khiêm, giọng điệu có phần gắt gỏng.
"Ban ngày tâm trạng tôi không tốt, lại mới chia tay bạn gái nên quá kích động. Tôi biết các cậu sẽ không chấp nhặt với người như tôi."
"Nhưng tôi, Quách Gia Cường, cũng không phải kẻ hèn nhát. Sai là sai, tôi xin lỗi cậu lần nữa."
Nói xong, cậu ta cúi gập người, nghiêng mình một góc chín mươi độ, trịnh trọng cúi chào Thượng Khiêm.
Thượng Khiêm bất ngờ đến mức khẽ nuốt nước bọt, có chút lúng túng: "Chúng ta đều là bạn học, không sao đâu, ai cũng có lúc phạm sai lầm mà."
"Nhưng mà sau này cậu vẫn nên tập trung vào việc học, như vậy thầy Hạ cũng sẽ không gây khó dễ cho cậu nữa."
"Học cho tốt, đó mới là điều quan trọng nhất."
Nghe cậu nói vậy, Quách Gia Cường bật cười tự giễu: "Chắc tôi cũng chẳng có cơ hội nữa. Hạ Thành Nho nói, nếu kỳ thi tháng sau tôi không vào được top hai mươi của lớp thì phải nghỉ học về nhà."
"Tôi học kém như vậy, mục tiêu này căn bản là không thể đạt được."
"Được rồi, nói hết những gì cần nói rồi, tôi đi đây." Dứt lời, cậu ta xoay người định rời đi.
Thượng Khiêm vội gọi cậu ta lại: "Này, chờ đã!"
Cậu quay vào lớp, rất nhanh đã trở ra với hai quyển vở trên tay.
"Cầm lấy đi."
"Đây là sổ ghi chép học tập của tôi từ hồi cấp ba. Một cuốn là tiếng Anh, một cuốn là hóa học. Cậu cứ xem trước, nếu thấy hữu ích, tôi sẽ đưa thêm mấy môn khác nữa."
Quách Gia Cường ngẩn người. Cậu ta không ngờ Thượng Khiêm lại giúp mình như vậy. Hoàn toàn không để bụng chuyện cũ.
Nên nói cậu ta là mọt sách hay là quá nhiệt tình đây?
"Nhưng mà, có khi tôi cũng chẳng hiểu nổi mấy quyển ghi chép này đâu. Các cậu học lớp trọng điểm, nền tảng tốt, IQ cao, lại còn chăm chỉ nữa. Giống như Chu ca và Khương Vãn ấy, không ai có thể vượt qua được."
"Quan trọng nhất là, thời gian cũng không còn nhiều. Tôi đọc mấy thứ này, chắc cũng không kịp nữa rồi."
Nghe vậy, Thượng Khiêm chỉ lắc đầu. Cậu đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, giọng trầm xuống:
"Tôi không giống bọn họ."
"Hồi cấp hai, nền tảng của tôi rất kém, đặc biệt là tiếng Anh, đến cả đọc từ cũng không dám. May mắn thi đỗ vào lớp trọng điểm của trường Thất Trung, nhưng lúc mới vào, tôi đứng chót lớp."
"Trong giờ tiếng Anh không dám đọc bài, giờ Toán không dám phát biểu, đầu óc lúc nào cũng chậm hơn người khác một nhịp."
"Nhà nghèo, mẹ làm ruộng ở quê, bố làm công nhân trên công trường, còn một đứa em trai nữa. Hoàn cảnh gia đình kém nhất lớp, từ nhỏ dinh dưỡng cũng không đủ."
"Thế nên . . . đầu óc có phần kém hơn người ta, không thông minh được như Lục Hoài Chu."
"Tôi không có nền tảng tốt, cũng chẳng phải thiên tài, chỉ có thể cố gắng. Liều mạng mà học, dành nhiều thời gian hơn người khác."
"Điểm này, tôi tin rằng mình cũng giống như phần lớn mọi người, bao gồm cả cậu."
"Cậu thử xem đi. Nếu có chỗ nào không hiểu cứ đến hỏi tôi. Dù sao tôi cũng luôn ở trong lớp."
Quách Gia Cường nhận lấy cuốn sổ trên tay Thượng Khiêm, bỗng thấy sống mũi cay cay. Một thằng con trai như cậu ta vậy mà lại thấy cảm động.
Khi tất cả mọi người đều coi thường cậu ta . . .
. . .
Khương Vãn và Lục Hoài Chu đẩy xe đạp ra khỏi cổng trường.
Gió nhẹ thổi qua, xua đi phần nào cái nóng oi bức.
Cô nghiêng đầu nhìn Lục Hoài Chu, bắt đầu huyên thuyên: "Tôi nhớ hồi lớp mười, Thượng Khiêm vẫn còn đứng cuối lớp mình. Khi đó, phát âm tiếng Anh của cậu ấy còn rất sai."
"Trầm Hoan còn cười cậu ấy mấy lần."
"Mỗi lần thầy giáo gọi đứng lên trả lời câu hỏi, giọng cậu ấy đều run rẩy. Giờ thì không thế nữa rồi, nhưng vẫn hay đỏ mặt."
Lục Hoài Chu không nói gì, chỉ lặng lẽ nghe cô ríu rít bên tai.
Khương Vãn lại tự nói tiếp: "Nhưng tôi thực sự rất khâm phục Thượng Khiêm. Cậu ấy chăm chỉ vô cùng, lại còn tốt bụng nữa. Ngày nào cũng giảng bài giúp bạn học."
“Thầy giáo tiếng Anh bây giờ cực kỳ thích cậu ấy, còn lấy làm tấm gương cho cả lớp nữa.”
Vừa nói, Khương Vãn vừa bật cười.
Lục Hoài Chu đột nhiên dừng bước, nhìn cô chăm chú: “Vậy là cậu không khâm phục tôi sao?” Dám khen ngợi thằng con trai khác ngay trước mặt cậu, lại còn cười vui vẻ thế này?
“Khâm phục cậu cái gì chứ?” Khương Vãn bĩu môi, ra vẻ không thèm để tâm.
Thấy dáng vẻ này của cô, Lục Hoài Chu không nhịn được giơ tay nhéo nhẹ gương mặt xinh xắn của cô, giọng trầm thấp: “Không được làm nũng.”
Khương Vãn: “. . . Lục Hoài Chu!”
Dám nhéo má cô sao! Không thể nhịn được nữa!
Cô phồng má giơ tay cao định nhéo lại. Nhưng vì chiều cao có hạn, cô căn bản không chạm tới được.
Lục Hoài Chu cười sảng khoái, nhảy lên xe đạp, vượt qua cô đi trước.
Gương mặt nhỏ nhắn của chim cánh cụt này thật mềm, thật mịn.
Khương Vãn vội vàng đạp xe đuổi theo, tiếng thở dốc hòa vào làn gió đêm.
Gió mát lướt qua, ánh đèn ven đường hắt lên mặt đường, lên những tán cây, cả thành phố lung linh trong muôn vàn sắc màu, dịu dàng đến lạ.
Khương Vãn nghĩ, Thượng Khiêm chính là mẫu quân tử khiêm nhường, giữ lòng mình trong sạch giữa thế gian đầy nhiễu nhương.
Còn Lục Hoài Chu, có lẽ chính là kiểu người . . .
Hiểu rõ thế sự nhưng không để bản thân bị cuốn theo, kiêu ngạo bất kham nhưng vẫn dịu dàng và lương thiện.