Mối Tình Đầu Ngọt Ngào

Chương 12: Ngoan lắm

Khương Vãn và Đường Nịnh cuối cùng cũng làm rõ chuyện này.

Chuyện Quách Gia Cường yêu sớm không biết ai báo lên thầy Hạ. Cậu ta lại cứ nghĩ là Thượng Khiêm, chỉ vì lần trước Thượng Khiêm vô tình nhìn thấy cậu ta cãi nhau với bạn gái rồi bị cậu ta quát.

"Đúng là chó cậy gần nhà." Đường Nịnh tức giận đập bàn: "Cái thá gì vậy chứ? Ngày nào cậu ta cũng bắt nạt người khác, chắc chắn có khối người không ưa. Sao cứ khăng khăng cho rằng Thượng Khiêm tố cáo?"

"Chắc đầu cậu ta toàn là phân."

Nghe Đường Nịnh tức tối mắng Quách Gia Cường, Khương Vãn cũng không cản cô nàng. Cô liếc sang chỗ Lục Hoài Chu ngồi ở hàng sau.

Mím môi một chút rồi đứng dậy đi về phía cậu.

"Cái đó . . . cậu định giúp Thượng Khiêm chứng minh thế nào?"

Khương Vãn ngồi xuống ghế trước mặt Lục Hoài Chu, xoay người lại, đôi mắt hạnh trong veo đầy tò mò nhìn cậu.

Làn da cô trắng trẻo, mịn màng, mang theo nét rạng rỡ của thiếu nữ. Đôi mày thanh tú, ánh mắt tinh khiết không vướng chút bụi trần.

Lục Hoài Chu đang nghe nhạc, không ngờ cô đột nhiên lại gần như vậy. Nhìn gương mặt xinh xắn kề sát trong gang tấc, cậu hơi sững người nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ thản nhiên.

Cậu tháo một bên tai nghe, nhướng mày: "Không nghe rõ, nói lại lần nữa."

Vừa dứt lời, cậu nghiêng người về phía trước, kéo gần khoảng cách giữa cả hai.

Vốn dĩ hai người đã ngồi gần, giờ khoảng cách lại càng thu hẹp hơn.

Khương Vãn nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại ngay trước mắt, hàng mi khẽ run lên.

Đường nét sắc sảo, hàng mày đẹp, sống mũi cao thẳng, mọi thứ đều rõ ràng trước mắt.

Thậm chí, cô còn cảm nhận được hơi thở của cậu.

Tim cô bỗng nhiên đập nhanh hơn, hơi nóng len lỏi lên mặt, hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát.

"Tôi . . . tôi chỉ muốn hỏi, làm thế nào để giúp Thượng Khiêm chứng minh."

Không hiểu sao, giọng nói cô hơi lắp bắp, ánh mắt cũng trốn tránh.

Gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi môi mềm khẽ mấp máy, trông vô cùng đáng yêu.

Lục Hoài Chu bỗng nhiên bật cười, bàn tay to lớn đặt lên đầu cô, cảm nhận mái tóc mềm mại, không kìm được mà xoa nhẹ mấy cái.

"Ừm, ngoan lắm."

Cậu cười khẽ, giọng nói hơi khàn, trong tiếng cười mang theo vẻ lười biếng mà quyến rũ.

Khương Vãn: “. . ."

Cô bị trêu đùa rồi?

"Lục Hoài Chu, cậu có thể nghiêm túc một chút không?"

Cô hất tay cậu ra, tức giận đứng phắt dậy nhìn cậu đầy oán trách.

Lúc này, giọng nói của Thượng Khiêm vang lên:

"Hai cậu đừng lo cho mình nữa. Hết tiết mình sẽ trực tiếp đi tìm thầy Hạ hỏi xem rốt cuộc là ai đã tố cáo."

Lục Hoài Chu nghe vậy thì bật cười khẽ, tháo nốt bên tai nghe còn lại:

"Cậu nghĩ cậu đến hỏi thẳng là thầy Hạ sẽ nói cho cậu biết à? Ngây thơ."

Khương Vãn cũng gật đầu tán thành, hiếm khi lại cùng chung quan điểm với Lục Hoài Chu:

"Thầy Hạ chắc chắn sẽ không nói đâu. Nếu thầy nói ra, học sinh tố cáo kia còn ở lại trường được nữa chắc?"

Thượng Khiêm cũng hiểu, trực tiếp đi hỏi đúng là không thực tế.

"Vậy mình phải làm sao đây?"

Đáng lẽ khoảng thời gian tốt đẹp này phải dành để học, thế mà giờ lại phải đi lo mấy chuyện này. Thượng Khiêm cảm thấy đúng là xui xẻo.

Mà cũng không hiểu Quách Gia Cường nghĩ gì, yêu đương sớm để làm gì chứ? Không lo học hành à?

Học hành tốt như vậy mà . . .

Vừa nâng cao kiến thức bản thân, vừa có cơ hội thi đậu một trường đại học tốt, thật là . . .

Lục Hoài Chu hờ hững liếc cậu ta một cái, giọng điệu lười biếng:

"Thôi để mình đi tìm thầy Hạ."

Thượng Khiêm cũng muốn đi cùng nhưng bị Đường Nịnh kéo lại.

"Để Lục Hoài Chu đi đi, cậu ấy thân với thầy Hạ, lại còn thông minh, chắc chắn sẽ moi được thông tin."

Nghe vậy, Thượng Khiêm từ từ quay đầu, nhìn cô nàng với ánh mắt sâu xa:

"Ý cậu là . . . mình không thông minh?"

Đường Nịnh cười gượng, vội đánh trống lảng:

"Hì hì, cậu cũng thông minh mà."

. . .

Văn phòng giáo viên.

Điều hòa trong phòng bật mát lạnh. Hạ Thành Nho đang ngồi sau bàn làm việc, thong thả uống trà, chợt thấy Lục Hoài Chu gõ cửa bước vào.

"Lục Hoài Chu? Em tìm tôi có chuyện gì?"

Hạ Thành Nho cau mày đặt lại chén trà xuống bàn.

Thằng nhóc này mà chủ động đến tìm ông thì chắc chắn không có chuyện gì tốt. Lần trước tên nhóc này đến là để đàm phán điều kiện với ông — nếu lớp một thi cuối kỳ đạt kết quả tốt thì cho phép họ đi cắm trại.

"Em chỉ muốn tán gẫu vài câu thôi."

Lục Hoài Chu thản nhiên đáp rồi tiện tay kéo ghế ngồi xuống đối diện ông.

Hạ Thành Nho cau mày chặt hơn: "Giờ học không lo học, em rảnh rỗi đến tìm tôi tán gẫu cái gì? Tôi với em có gì để nói chứ?"

Lục Hoài Chu nhướng mày, giọng điệu nhàn nhạt: "Nghe nói hôm nay thầy xử lý một vụ yêu sớm?"

"Đúng, sao vậy?" Hạ Thành Nho đứng dậy chuẩn bị đi rót nước, càng nghĩ càng thấy có gì đó sai sai. Ông dừng bước, híp mắt nhìn cậu: "Nhóc con, đừng nói với tôi là em đang yêu đương đấy nhé?"

Không thì sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện này?

"Tôi nói cho em biết, Lục Hoài Chu, em đừng có mà gây chuyện lung tung. Đúng là em có điều kiện tốt, cũng chẳng thiếu mấy cô bé thích, nhưng em phải luôn nhắc nhở bản thân."

"Hiện tại, học tập mới là quan trọng nhất."

"Cả thành phố, thậm chí cả tỉnh đều đang chú ý đến em."

"Nếu em mà xảy ra sai sót gì, tôi — "

Lục Hoài Chu thấy Hạ Thành Nho càng nói càng kích động, liền lạnh lùng cắt ngang: "Em không có yêu đương."

Hạ Thành Nho thở phào một hơi, lúc này mới yên tâm xoay người đi lấy nước. Đổ đầy cốc nước xong, ông quay lại nhìn cậu: "Vậy em hỏi chuyện này làm gì?"

Lục Hoài Chu cũng đứng dậy, một tay đút túi, đứng trước mặt ông, môi mỏng khẽ mở: "Ai tố cáo với thầy?"

Cậu hỏi rất thẳng thắn.

"Hả?" Hạ Thành Nho không hiểu lắm cậu có ý gì, nhưng lại nghe Lục Hoài Chu tiếp tục: "Chuyện này xảy ra, vô hình trung khiến quan hệ giữa các học sinh bị rạn nứt."

"Thầy đừng giả vờ hồ đồ."

Hạ Thành Nho càng nghe càng thấy khó hiểu, ông gây chia rẽ quan hệ giữa học sinh hồi nào? Bắt yêu sớm là sai sao? Đương nhiên không phải.

"Không đúng, ý em là Quách Gia Cường nghĩ rằng có người báo cáo tên nhóc đó à?"

Lục Hoài Chu nhướng mày phản vấn: "Nếu không thì sao?"

Hạ Thành Nho bật cười, phẩy tay ngồi xuống ghế, thổi nhẹ nước trà trong cốc: "Đám trẻ tụi em đúng là ngây thơ. Không phải cứ nhất định là có người báo cáo đâu. Tôi có nhiều nguồn tin lắm."

"Ví dụ?" Giọng điệu của Lục Hoài Chu trầm lạnh, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào ông.

Bị cậu nhìn mà thấy chột dạ, Hạ Thành Nho ho nhẹ một tiếng: "Tùy tiện vào nhà vệ sinh một chuyến cũng có thể nghe được rất nhiều tin tức. Nhưng mà này, em đừng có nói ra đấy."

Nếu để người khác biết đường đường là Phó hiệu trưởng, Chủ nhiệm khối 12 như ông lại đi nghe lén mấy câu chuyện tám nhảm trong nhà vệ sinh thì ông còn mặt mũi nào nữa?

Hạ Thành Nho hiểu rõ tính cách của Lục Hoài Chu, cậu lạnh lùng, cũng chẳng thích giao lưu với bạn bè, nên mới chịu nói ra. Nếu là người khác, ông tuyệt đối sẽ không hé nửa lời.

Lục Hoài Chu hiểu ra, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.

"Em đi đây." Cậu một tay đút túi, bước về phía cửa.

Lúc này, Hạ Thành Nho bỗng nhiên gọi cậu lại.

"Ngày kia là kỳ thi khảo sát rồi. Nhóc con, lần này đừng nộp bài sớm quá."

"Cùng phòng thi với em đều là những học sinh xuất sắc nhất trường."

"Nếu em nộp bài quá sớm, bọn chúng sẽ bị áp lực rất lớn. Để không ảnh hưởng đến chúng, em cứ nán lại một chút, đừng làm bài xong là nộp ngay."

Câu này xem như ông đã hết lời khuyên nhủ. Mỗi lần thi, Lục Hoài Chu đều nộp bài rất sớm. Ông cũng đã nói chuyện với cậu không ít lần, nhưng cậu không hề để tâm.

Những học sinh khác mà cùng phòng thi với cậu, áp lực thực sự rất lớn.

Nhưng Lục Hoài Chu chỉ thờ ơ đáp lại: "Em sẽ cố gắng."