Khương Vãn chậm chạp nhận ra mình đã ra tay hơi nặng. Cô mím môi định nói gì đó nhưng lại thấy Lục Hoài Chu đã cầm lấy cây bút trên bàn của Thượng Khiêm.
Cậu cúi người tùy ý viết mấy bước giải trên tờ nháp bên cạnh. Viết xong, cậu hơi nghiêng mắt, vẻ mặt lười biếng.
“Mấy bước quan trọng đều ở đây rồi, nếu cậu vẫn không hiểu . . .”
“Vậy thì đúng là ngốc thật.”
Câu cuối cùng cậu nói rất nhẹ rồi đưa tay xoa đầu cô, giọng trầm thấp: “Chuyện nhéo tôi, tôi nhớ rồi.”
“Sớm muộn gì cũng xử lý cậu.”
Lời cậu nghe như một lời cảnh cáo nhưng lại mang theo chút cưng chiều khó tả.
Khương Vãn nghe vậy, bực bội giơ chân định đá cậu, nhưng Lục Hoài Chu chỉ cần sải bước đã dễ dàng né tránh.
Thượng Khiêm nhìn cảnh này, cau mày. Hôm nay có vẻ là Khương Khương bắt nạt Lục Hoài Chu . . . Không đúng, rõ ràng là Lục Hoài Chu bắt nạt Khương Khương trước . . . Cũng không đúng nốt . . . Aizz, thôi kệ đi, rối quá, nghĩ không ra.
Cậu thà đi xem lại bài toán này còn hơn.
Thượng Khiêm cầm tờ giấy có lời giải của Lục Hoài Chu lên xem, lập tức bừng tỉnh. Thì ra là thế! Nhìn kỹ lại, thấy cũng khá đơn giản.
Đúng là Lục Hoài Chu có khác.
. . .
Tiết đầu tiên buổi chiều là tiết thể dục.
Sau khi hướng dẫn mọi người tập mấy động tác cơ bản, thầy giáo liền giải tán lớp, để cả lớp tự do hoạt động.
Thượng Khiêm là người ham học, vừa nghe giải tán liền chuẩn bị quay về lớp.
Nào ngờ, vừa đi đến dưới tòa nhà dạy học, cậu đã bị Quách Gia Cường và hai nam sinh khác chặn đường.
"Đúng là giỏi thật đấy, đại học bá. Mấy người học sinh gương mẫu các cậu có phải sinh ra đã thích đi mách lẻo không?"
Vừa nói, Quách Gia Cường đẩy mạnh Thượng Khiêm một cái.
Thượng Khiêm vốn đã gầy, bất ngờ bị đẩy nên loạng choạng lùi mấy bước. Đợi đến khi đứng vững lại, cậu mới ngơ ngác hỏi: "Cậu có ý gì?" Mách lẻo cái gì chứ?
Quách Gia Cường khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt xuống đất, bước lên hai bước, cười lạnh:
"Mẹ kiếp, đừng có giả vờ vô tội với ông đây. Dám làm mà không dám nhận, còn là đàn ông không hả?"
Hai nam sinh đi cùng cậu ta cũng cười khẩy, nhìn Thượng Khiêm đầy khinh miệt.
"Quách ca, đừng phí lời với nó. Đám học sinh lớp chọn này đúng là đáng ghét, lúc nào cũng tự cho mình giỏi hơn người khác. Học giỏi thì sao chứ? Cũng chỉ là một thằng hèn mà thôi."
Thượng Khiêm vốn là người hiền lành, từ trước đến nay chưa từng đánh nhau, nhưng nghe thấy bọn họ mắng mình như vậy, trong lòng cũng không khỏi bực bội: "Chuyện còn chưa rõ ràng, cậu dựa vào đâu mà chửi người khác?"
"Ơ kìa, tao cứ chửi đấy, thì sao nào? Đánh tao đi." Quách Gia Cường lại đẩy cậu một cái nữa.
Bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, Thượng Khiêm không thể cứ để người ta bắt nạt mãi. Sắc mặt cậu trầm xuống, vung tay đẩy Quách Gia Cường ra. Nhưng một khi đã động tay, tình hình lập tức trở nên hỗn loạn.
Ba người bên kia vây lại đánh cậu. Một đấm thẳng vào người khiến cậu loạng choạng, cuối cùng ngã xuống nền xi măng.
Cú ngã đau điếng. Cặp kính của Thượng Khiêm lệch sang một bên, lòng bàn tay bị trầy xước, rớm máu.
Lúc này, một miếng ngọc cậu để trong túi quần trượt ra ngoài, chỉ lộ ra một nửa, may mà chưa bị vỡ.
Thượng Khiêm thở phào nhẹ nhõm, định nhặt lên thì đã bị Quách Gia Cường nhanh tay cướp mất.
"Ô hô, học sinh gương mẫu mà cũng đeo trang sức cơ đấy. Tao phải thay Hạ Thành Nho dạy dỗ mày một trận mới được."
Cậu ta cầm sợi dây đỏ vung vẩy vài cái rồi đột nhiên vung tay, ném mạnh miếng ngọc xuống đất.
Rắc!
Miếng ngọc vỡ làm đôi.
Đúng lúc này, Khương Vãn và Đường Nịnh chạy tới, vừa hay chứng kiến cảnh tượng ấy.
"Mẹ kiếp! Quách Gia Cường là cái loại cặn bã gì thế này? Dám bắt nạt người của mình, mình liều mạng với cậu ta!" Đường Nịnh tức đến bốc hỏa, chẳng buồn nghĩ ngợi mà lao thẳng về phía trước.
Khương Vãn vội vàng kéo cô nàng lại: "Đừng kích động, bọn chúng đông người hơn, bình tĩnh đã!"
Cô vừa dứt lời, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
Lục Hoài Chu nhét một tay vào túi quần, lười biếng bước đến trước mặt Quách Gia Cường. Cậu hơi ngẩng cằm, giọng điệu lạnh lùng:
"Ba người bắt nạt một người, cũng tính là đàn ông à?"
Rõ ràng, Quách Gia Cường và hai tên kia đều sợ Lục Hoài Chu. Vừa thấy cậu, sắc mặt chúng lập tức thay đổi.
Trong trường, gần như không ai dám chọc vào Lục Hoài Chu, Quách Gia Cường biết rõ điều đó.
Bởi vì chính mắt cậu ta đã từng thấy Lục Hoài Chu đánh nhau.
Thứ khí thế hung tàn ấy, chẳng ai không kiêng dè.
"Chu ca, chuyện này không liên quan đến cậu."
Đối với Lục Hoài Chu, Quách Gia Cường vẫn có phần kiêng dè, nên giọng điệu cậu ta cũng mềm xuống.
Lục Hoài Chu khẽ cười nhạt, liếc nhìn Thượng Khiêm người đầy bụi bẩn.
"Cậu đứng ngay trước mặt tôi bắt nạt người lớp tôi, còn nói là không liên quan đến tôi?"
Cậu nhướng mày, lạnh lùng quét mắt sang hai tên bên cạnh: "Muốn đánh nhau đúng không? Nhắm vào tôi đây, tôi tiếp hết."
Hai tên kia lập tức chột dạ.
Quách Gia Cường nghẹn một bụng tức, lớn tiếng nói: "Chu ca, làm gì cũng phải nói lý lẽ chứ! Thằng này đi mách với Hạ Thành Nho chuyện tôi yêu đương, hại tôi bị gọi phụ huynh, còn chia tay bạn gái. Tôi đánh nó một trận là hợp tình hợp lý!"
Nghe vậy, Thượng Khiêm nhíu mày. Cái tội này sao lại đổ lên đầu cậu?
"Tôi không hề tố cáo cậu. Chuyện cậu yêu đương thì liên quan gì đến tôi? Tại sao tôi phải đi mách lẻo?"
Thật vô lý!
"Cậu còn chối? Hôm đó cậu tận mắt thấy tôi cãi nhau với bạn gái, tôi quát cậu một câu. Nếu không phải cậu ôm hận thì còn ai dám đi báo cáo?" Quách Gia Cường nói hùng hồn, vì thực sự không nghĩ ra ai khác có gan làm chuyện này.
Cậu ta lại định động tay động chân, nhưng Lục Hoài Chu sải bước dài, chắn ngay trước mặt Thượng Khiêm.
Ánh mắt cậu lạnh băng, cả người tỏa ra một khí thế áp đảo. Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên:
"Chưa làm rõ mọi chuyện mà đã vung tay múa chân, đúng là một tên hề nhảy nhót."
"Nếu không phải Thượng Khiêm làm, cậu có xin lỗi không?"
Hai câu nói trầm thấp, lạnh lẽo đến cực điểm khiến Quách Gia Cường vô thức rùng mình.
"Tất nhiên." Cậu ta không do dự, có lẽ cũng nhận ra bản thân hơi nóng nảy, nên mặt mũi cũng có chút khó xử.
Thượng Khiêm bước đến cạnh Lục Hoài Chu, nhìn thẳng vào Quách Gia Cường, giọng dứt khoát: "Tôi sẽ chứng minh chuyện này không phải tôi làm."
Quách Gia Cường nhìn cậu một lát, hừ lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Sau khi ba người kia rời đi, Thượng Khiêm đột nhiên ngồi xổm xuống, nhặt lấy miếng ngọc đã vỡ thành hai nửa.
Nước mắt lặng lẽ dâng lên trong mắt cậu.
"Đây là miếng ngọc mẹ mình xin từ chùa về, có khi còn bằng cả tiền sinh hoạt một tháng của nhà mình . . . giờ lại vỡ mất rồi . . ."
Giọng Thượng Khiêm nghẹn lại nghe như sắp khóc.
Lục Hoài Chu liếc qua thứ trong tay cậu, vẻ mặt đầy chán ghét, thản nhiên nói:
"Khóc lóc vì một món đồ hai mươi tệ, có gì hay ho chứ? Đúng là vô dụng."
Hai mươi tệ?
Thượng Khiêm sững sờ, không thể tin nổi mà nhìn Lục Hoài Chu.
"Cái này . . . cái này chỉ đáng giá hai mươi tệ thôi á?" Trước giờ cậu cứ nghĩ ít nhất cũng phải vài trăm.
Lục Hoài Chu gật đầu, xoay người bước về phía lớp học, giọng điệu hờ hững:
"Quầy hàng ngoài cổng chùa Vân Lan, hai mươi tệ một cái, năm mươi tệ ba cái."
Thượng Khiêm: ". . ."
Khương Vãn nhìn cảnh này, không nhịn được mà bật cười.
Cô biết Lục Hoài Chu không phải là một anh hùng áo trắng phiêu dật.
Nhưng chính con người như thế này của cậu mới là tốt nhất.
. . .
Lục Hoài Chu: "Tại sao cậu không bái phục tôi? Tôi lần nào cũng đứng nhất đấy."
Tác giả: "Hừ. Ai bảo cậu chẳng bao giờ tiến bộ? Người khác đều đang vươn lên, chỉ có cậu là mãi dậm chân tại chỗ."