Mối Tình Đầu Ngọt Ngào

Chương 10: Mặc đồng phục có gì đáng xấu hổ sao?

Buổi tối về đến nhà, Khương Vãn đặt cặp sách xuống, chuẩn bị đi tắm.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Cô mở cửa, thấy đứng bên ngoài là thím sống ở tầng trên.

Thực ra "thím" không phải họ của bà, mà vì bà thích mặc quần áo sặc sỡ, lại rất thân thiện, nên mọi người đều gọi bà như vậy.

Thím có dáng người hơi đầy đặn, mặc một bộ váy ngủ hoa nhí dài, tóc búi lên gọn gàng, phần đuôi tóc vẫn còn hơi ướt, có vẻ như vừa mới tắm xong.

Một tay bà cầm theo cái khay, còn cẩn thận bọc lại bằng màng bọc thực phẩm, tay kia xách một túi ni lông, bên trong đựng một quả dưa hấu.

Nhìn thấy Khương Vãn, thím nở nụ cười niềm nở, lúm đồng tiền trên má lộ rõ, trông rất thân thiện và dễ mến.

"Khương Khương à, hôm nay mẹ cháu trực ca chắc mệt lắm rồi."

Thím là nhân viên lâu năm trong bệnh viện, phụ trách khu bếp ăn. Mà khu chung cư này hầu hết đều là nhân viên bệnh viện.

"Thằng con nhà thím cứ kêu thèm bánh hành chiên nên thím làm nhiều hơn một chút, mang qua cho cháu ít này."

Chưa kịp để Khương Vãn từ chối, thím đã đi thẳng vào trong, đặt đĩa bánh lên bàn.

Sau đó, bà cẩn thận đặt quả dưa hấu vào tủ lạnh, dặn dò:

"Bánh này lát nữa cháu ăn một ít đi, phần còn lại cất vào tủ lạnh, nhưng nhớ là đừng hấp lại, chỉ cần quay lò vi sóng là được, hấp lên sẽ mất ngon. Còn dưa hấu thì thím để đây, nhưng cháu cũng đừng ăn nhiều đồ lạnh quá nhé."

"Thím ơi, quả dưa này to quá, nhà cháu ăn không hết đâu. Hay là thím—"

"Con bé này, cứ khách sáo với thím mãi thôi. Dưa này ngọt lắm, lại tươi nữa, hôm nay anh họ thím vừa hái ở ruộng nhà đấy, còn ngon hơn mấy loại bán ngoài chợ ấy chứ!"

Thím ngắt lời rồi đưa tay chỉnh lại mấy sợi tóc lòa xòa trước trán cô: "Được rồi, thím về đây. Cháu cũng ngủ sớm đi nhé."

Khương Vãn mím môi cười, khẽ gật đầu: "Cảm ơn thím ạ."

"Đứa ngốc này, khách sáo với thím làm gì chứ?"

Thím vừa bước ra khỏi cửa, vừa không quên dặn dò:

"Ở nhà một mình nhớ khóa cửa cẩn thận nhé. Ban nãy thằng nhóc nhà thím còn bảo chị Khương Khương ở nhà một mình không an toàn, nó muốn xuống chơi với cháu đấy."

"Thím bảo con trai con đứa mà không biết xấu hổ à? Lông còn chưa mọc đủ đã đòi làm anh hùng. Đến lúc có chuyện thật, không chừng còn kéo chân chị Khương Khương nữa ấy!"

Lời của thím khiến Khương Vãn bật cười. Thím lại dặn cô khóa cửa cho kỹ, rồi mới vừa ngâm nga một khúc nhạc nào đó vừa rời đi.

Nhìn đĩa bánh hành trên bàn lại nhìn sang tủ lạnh, Khương Vãn bỗng cảm thấy sống mũi cay cay.

Mọi người trong khu chung cư này, ai cũng rất tốt với mẹ con cô.

Cô mở lớp màng bọc thực phẩm, bốc một miếng bánh hành đưa lên miệng. Lớp vỏ không còn giòn nữa nhưng hương vị vẫn rất ngon, mùi hành phi thơm nức.

Ăn xong, cô đi tắm, sấy tóc rồi trở về phòng. Ánh mắt vô thức rơi vào khung ảnh đặt trên tủ.

"Ngủ ngon."

"Bố."

Giọng cô rất nhẹ, rất khẽ, nhanh chóng hòa vào màn đêm tĩnh lặng.

. . .

Sáng sớm hôm sau, Trầm Hoan mua một chiếc bánh kẹp trứng ở ngoài cổng trường, vừa đi vừa ăn.

Ai ngờ lại đυ.ng ngay phải Hạ Thành Nho.

"Đứng lại."

Giọng của thầy Hạ vang dội, đầy uy nghiêm. Các học sinh xung quanh vừa nghe thấy đã lập tức đứng im tại chỗ, sợ rằng người bị gọi tên tiếp theo chính là mình.

Trầm Hoan sững lại, nhìn thấy thầy Hạ đang sải bước đi về phía mình.

"Muốn ăn sáng thì ăn xong rồi hãy vào trường. Không được mang lên tòa nhà dạy học, ăn ngay tại đây đi." Ánh mắt của thầy Hạ sắc bén, không cho phép cãi lời.

Trầm Hoan bĩu môi khe khẽ, không chút do dự cầm lấy chiếc bánh kẹp ăn hết ngay tại chỗ. Sau đó, cậu ta còn cố tình chìa hai bàn tay trống không ra trước mặt thầy Hạ như muốn chứng minh mình đã ăn xong.

"Bằng này tuổi rồi, hung dữ cái gì mà hung dữ chứ?"

Cậu ta lầm bầm một câu rất nhỏ nhưng thầy Hạ vẫn nghe rõ mồn một.

"Trầm Hoan, có vẻ em lại ngứa da rồi đúng không?"

Thầy Hạ biết rõ thằng nhóc này thuộc dạng ngổ ngáo, đã bắt gặp không biết bao nhiêu lần. Vậy mà hết lần này đến lần khác, nó chẳng bao giờ chịu rút kinh nghiệm!

Trầm Hoan thấy thầy Hạ thực sự bị mình chọc giận, lập tức thức thời vẫy tay, vừa lùi về sau vừa nói:

"À, thầy cứ bận việc của thầy đi ạ. Em còn phải vào lớp đây, tạm biệt thầy nhé!"

Lời còn chưa dứt, cậu ta đã quay người chạy biến.

Hạ Thành Nho thở dài, sau đó lại quay sang nhìn về phía cổng trường.

Đúng lúc này, một nhóm học sinh ríu rít kéo nhau đi vào. Đôi mắt sắc bén của thầy lập tức phát hiện có một học sinh không mặc đồng phục. Thầy nhanh chóng bước tới, nghiêm giọng quở trách:

"Em kia!"

"Sao không mặc đồng phục?"

"Mặc đồng phục thì mất mặt lắm à? Hay nghĩ mình khác biệt với người ta?"

. . .

Môn Toán của Khương Vãn không được tốt lắm. Chính xác mà nói, đây là môn yếu nhất trong tất cả các môn của cô.

Nếu so với Lục Hoài Chu – người có thể đạt điểm tuyệt đối, thì trình độ của cô quả thực không đáng nhắc đến.

Thường ngày, điểm số của cô dao động tầm 130+, nếu may mắn thì có thể chạm đến 140.

Nhưng cứ đến bài tự luận và câu lựa chọn cuối cùng – đặc biệt là phần hàm số thì cô liền mắc kẹt.

Lúc này, cô đang ủ rũ nhìn chằm chằm vào một bài toán khó thì Đường Nịnh đã hí hửng chạy lại tám chuyện.

"Khương Khương, mình nghe nói chuyện của Quách Gia Cường lớp 8 yêu sớm bị phát hiện rồi! Bị người ta tố cáo với thầy Hạ đấy, sáng nay còn bị gọi phụ huynh nữa kìa!"

"Quách Gia Cường?"

Cái tên này cô không mấy quen thuộc, nhưng loáng thoáng cảm giác đã nghe qua ở đâu đó.

"Chính là cái tên suốt ngày lêu lổng không chịu học hành, chỉ biết bắt nạt người khác ấy! To cao lực lưỡng mà đầu óc thì chẳng ra sao."

Giọng điệu của Đường Nịnh đầy khinh thường. Cô nàng cực kỳ ghét kiểu người như Quách Gia Cường – bắt nạt kẻ yếu, nịnh nọt kẻ mạnh, mà nếu ở thời cổ đại, chắc chắn sẽ là tên ác bá trong vùng.

Bị gọi phụ huynh cũng đáng đời!

Khương Vãn lắc đầu. Cô không có hứng thú với cái tên Quách Gia Cường này, nhưng lại thắc mắc – đã lớp 12 rồi mà vẫn còn quản nghiêm chuyện yêu đương sớm đến thế sao?

Cô nhìn lại bài toán trước mặt, càng nhìn càng rối. Dứt khoát cầm sách lên đi tìm Thượng Khiêm nhờ giúp đỡ.

Lúc đến nơi, cô vô tình thấy cậu tháo miếng ngọc bội trên cổ xuống, cẩn thận nhét vào túi quần.

Bắt gặp ánh mắt của cô, Thượng Khiêm ngại ngùng cười một cái, để lộ hàm răng trắng sáng:

"Dạo này thầy Hạ kiểm tra gắt lắm, mình cất vào túi quần cho an toàn hơn."

Khương Vãn mỉm cười gật đầu rồi đưa sách ra trước mặt cậu:

"Thượng Khiêm, cậu xem giúp mình bài này với."

Thượng Khiêm nhìn lướt qua rồi bất lực gãi đầu: "Bài này mình cũng không giải được. Hay là cậu hỏi Lục Hoài Chu thử đi?"

Khương Vãn lập tức nhíu mày, kiên quyết lắc đầu: "Thôi, để mình tự nghĩ tiếp."

Quên đi, cô thà vò đầu bứt tóc chứ không muốn đi hỏi Lục Hoài Chu đâu!

Cô vừa dứt lời, đã thấy Lục Hoài Chu không biết từ đâu đi tới, thẳng tay giật lấy quyển sách trong tay cô.

"Này! Trả tôi!"

Khương Vãn kiễng chân định giành lại, nhưng chiều cao chênh lệch quá lớn, cô căn bản không với tới.

Lục Hoài Chu thấy cô phồng má lên, gò má trắng nõn căng ra vì tức giận, trông vô cùng đáng yêu, bỗng nảy sinh ý định trêu chọc.

Thế là cậu cố ý giơ sách lên cao, tay còn lại ấn nhẹ lên đầu cô.

"Đề đơn giản thế mà cũng không biết làm, còn muốn giành hạng nhất nữa không? Hửm?"

Giọng điệu cậu lộ rõ ý cười, tâm trạng dường như rất tốt.

Khóe môi thiếu niên khẽ nhếch lên, đôi mắt đẹp đẽ vừa sâu thẳm vừa sáng rực, giọng trầm khàn, nghe cực kỳ êm tai.

Khương Vãn bị cậu giữ chặt đầu, ngửa cổ nhìn lên đầy vất vả. Không nói không rằng, cô trực tiếp vươn tay véo mạnh lên mu bàn tay cậu.

"Hít—"

Lục Hoài Chu đau đến mức hít sâu một hơi, nơi bị véo ngay lập tức đỏ lên.