Thiếu niên nhìn cô với ánh mắt có chút mơ màng, đôi mắt đen láy như phủ một tầng sương mỏng, giọng nói khàn khàn, vô cớ khiến người ta cảm thấy đáng thương.
Khương Vãn bất giác đỏ mặt, thậm chí vành tai cũng lặng lẽ nhuộm một tầng ửng hồng.
Lục Hoài Chu như thế này không nhiều, khác hẳn với dáng vẻ kiêu ngạo, ngang tàng thường ngày của cậu. Bây giờ, cậu lại mang theo chút gì đó ngây ngô, trông có phần đáng yêu.
Khương Vãn hơi lúng túng quay mặt đi, nói:
"Thượng Khiêm, chúng ta đi thôi."
Không buồn để ý đến phản ứng của Lục Hoài Chu, cô dứt khoát rời đi cùng Thượng Khiêm.
Thiếu niên vừa tỉnh ngủ lười biếng đứng dậy, ban đầu có hơi khó chịu, nhưng khi thấy vành tai cô đỏ bừng, khóe môi khẽ nhếch lên.
Tâm trạng tự nhiên tốt hơn hẳn.
. . .
Cố Trầm đứng ở cửa chứng kiến toàn bộ cảnh vừa rồi.
Cậu ta vốn không phải người hay nói, tính cách trầm lặng từ nhỏ. Nhưng sau khi nhìn thấy cảnh đó, khóe môi lại bất giác cong lên, quay sang nhìn Lục Hoài Chu.
Coi như đã hiểu hết mọi chuyện.
. . .
Trên đường đến văn phòng, Khương Vãn đi ở giữa, Lục Hoài Chu đi sau cùng.
Hành lang có vài nam sinh đứng ngoài lớp, cười đùa trêu chọc nhau. Ở độ tuổi mười bảy mười tám, ai mà chẳng hiếu động.
Đúng lúc này, hai nam sinh đang đùa giỡn xô đẩy nhau, một người không đứng vững, loạng choạng mấy bước, suýt chút nữa đâm sầm vào Khương Vãn . . .
Cô còn chưa kịp phản ứng, bả vai đã bị một bàn tay nắm lấy.
Người phía sau dùng chút lực kéo nhẹ, thân hình mảnh mai của cô lập tức bị bảo vệ trong l*иg ngực người đó.
Lưng cô đập vào l*иg ngực thiếu niên, cảm giác chạm vào xa lạ mà nóng bỏng. Không khí vốn đã oi bức, giờ lại càng trở nên ngột ngạt.
Cô dường như có thể nghe thấy nhịp thở của người phía sau, lướt qua mái tóc quẩn quanh bên tai.
Vốn dĩ gương mặt đã nóng ran vì xấu hổ, giờ càng đỏ đến mức sắp bốc hơi.
Sau lưng truyền đến giọng nói lười biếng của Lục Hoài Chu:
“Cánh cụt nhỏ, đi đường phải nhìn phía trước chứ. Đầu óc vốn đã không được thông minh lắm, lại để người ta đâm cho ngốc luôn thì không đáng đâu.”
Khương Vãn: ???
Gì mà gọi là "không thông minh lắm"?
Cô tức đến nghiến răng, đẩy cậu một cái, vội vàng kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Thấy cô phồng má trừng mắt nhìn mình đầy bất mãn, Lục Hoài Chu coi như không thấy, khóe môi chỉ hơi nhếch lên, nhàn nhã bước lên trước.
“Quá đáng.” Khương Vãn nhỏ giọng lầm bầm, lại đưa tay sờ mặt mình.
Vẫn còn nóng bừng bừng.
. . .
Thầy Từ là tổ trưởng tổ hóa lớp 12, khoảng ngoài bốn mươi, là một giáo viên rất có năng lực.
“Các em đều có mặt đủ rồi nhỉ. Hôm nay thầy gọi các em đến là để thông báo về cuộc thi thực hành thí nghiệm hóa cấp tỉnh.”
“Cuộc thi này theo hình thức lập nhóm, ba người một đội. Ba lớp chọn lọc trọng điểm, thầy đã chọn ra ba em. Ngoài ra, thầy cũng chọn một số bạn có thành tích hóa học tốt từ các lớp thường.”
“Nếu quyết định tham gia thì hôm nay sẽ đăng ký ngay, coi như chính thức ghi danh.”
“Nhưng có một điều thầy muốn nói trước, dù có đạt giải thì cũng không được cộng điểm vào kỳ thi đại học. Tuy nhiên, đây là cơ hội để mang vinh dự về cho trường, quan trọng hơn là rèn luyện bản thân, nên thầy vẫn khuyến khích các em tích cực tham gia.”
Nghe đến đây, cô Văn ở lớp bên cạnh quay sang, nói:
“Thầy Từ, thầy không công bằng nhé. Bạn Khương Vãn còn phải tham gia cuộc thi viết văn kỳ này nữa đấy.”
“Năm ngoái em ấy không dự thi, tôi đã thấy tiếc lắm rồi. Năm nay tôi không thể để thầy cướp mất được. Hơn nữa, cuộc thi viết văn là cấp quốc gia, có thể cộng điểm đại học đấy.”
Vì lịch thi của hai cuộc thi gần nhau, mà lại đang là năm cuối cấp, nên cô Văn hoàn toàn không muốn nhường người.
Cô Văn lớn hơn thầy Từ cả chục tuổi, lại là giáo viên nữ nên thầy cũng không dám đối đầu trực diện.
Thầy Từ đẩy gọng kính, mỉm cười nói:
“Khương Vãn à, thầy biết em rất giỏi văn. Bây giờ hai cuộc thi này lại trùng thời gian, em cứ suy nghĩ kỹ rồi quyết định nhé.”
“Đừng tự tạo áp lực quá lớn cho bản thân.”
Lục Hoài Chu lười biếng ngồi trên chiếc ghế cách đó không xa, vừa nghịch điện thoại vừa nghe lời cô Văn nói. Nghe xong, lông mày cậu khẽ động.
Cánh cụt nhỏ muốn tham gia cuộc thi viết luận?
Còn cùng với Tống Cảnh Nghiễn?
Ngón tay thon dài của thiếu niên khựng lại trên màn hình điện thoại, đôi mắt đen láy trầm xuống, sắc mặt lộ rõ vẻ không vui.
Bên cạnh, Cố Trầm vốn đang yên lặng lắng nghe, đến khi thầy giáo nhắc đến tên Khương Vãn, cậu ta liếc nhìn Lục Hoài Chu. Bình thường ít nói, nhưng lúc này, cậu lại hạ giọng, thản nhiên nói:
“Nếu Khương Vãn không tham gia cuộc thi hóa học, cậu cũng sẽ không tham gia, đúng không?”
Lục Hoài Chu ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của Cố Trầm. Trong mắt đối phương mang theo ý cười.
Cậu không trả lời.
Nhưng Cố Trầm biết chắc rằng tâm trạng Lục Hoài Chu lúc này không thể nào tốt được.
Khương Vãn đang do dự, bởi vì cô căn bản không muốn tham gia cuộc thi viết luận. Chỉ thêm được chút điểm cho kỳ thi đại học, mà cô thì đâu có thiếu.
Nhưng cô Văn đặt kỳ vọng rất lớn vào cô, nếu cô từ chối ngay tại chỗ, không chỉ khiến cô giáo mất mặt mà có lẽ cũng sẽ thất vọng về cô.
Cuối cùng, cô đành gật đầu: "Vâng ạ, em sẽ suy nghĩ thêm.”
Nghe câu trả lời của Khương Vãn, ánh mắt Lục Hoài Chu càng thêm u ám. Cậu bực bội tắt điện thoại, khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc trở nên âm trầm đáng sợ.
Bên cạnh, Thượng Khiêm gãi gãi đầu, hạ giọng nói với Khương Vãn:
“Khương Khương, cậu đừng lo cho mình với Lục Hoài Chu, cứ yên tâm đi thi đi. Mình thì không sao cả, hơn nữa nhóm mình chắc cũng chẳng thành đâu. Lục Hoài Chu chắc chắn sẽ không tham gia.”
Với tính cách của Lục Hoài Chu, loại cuộc thi đồng đội này, có lẽ cậu sẽ không đi đâu.
Ai ngờ vừa dứt lời, Lục Hoài Chu đã đứng dậy, đi đến bàn giáo viên, giọng trầm trầm:
“Đăng ký ở đâu ạ?”
Thầy Từ không ngờ người đầu tiên đồng ý tham gia lại là Lục Hoài Chu. Ông kinh ngạc mở to mắt, còn vô thức đẩy gọng kính trên sống mũi, vội vàng lấy một tờ đơn bên cạnh, đẩy đến trước mặt cậu.
“Viết vào đây.”
Lục Hoài Chu cầm lấy cây bút bên cạnh, chỉ vài nét đã điền xong.
Ký tên xong, cậu xoay người lại, nhàn nhạt liếc nhìn Khương Vãn nhưng không nói gì, ánh mắt rất nhanh đã thu lại, bước ra khỏi văn phòng.
Khương Vãn nhìn theo bóng lưng cậu, hàng mày thanh tú khẽ nhíu lại.
Lục Hoài Chu thật sự muốn tham gia cuộc thi?
Còn nữa, sao cô cảm thấy . . . hình như cậu không vui cho lắm?
Những học sinh khác thấy Lục Hoài Chu đã ký tên thì cũng lần lượt ký theo. Dù gì thì cuộc thi này cũng khá ý nghĩa, vừa có thể rèn luyện bản thân, vừa mang lại vinh dự cho trường. Cũng không tệ.
Chỉ có Khương Vãn vẫn chưa ký.
Thầy Từ bảo cô về suy nghĩ thêm.
Thượng Khiêm là người rời khỏi văn phòng cuối cùng, thầy dạy Vật lý nhờ cậu mang bài tập của lớp về.
Cậu ta ôm một chồng vở bài tập, lúc đi lên lầu thì tình cờ gặp một cặp đôi đang cãi nhau. Nam sinh kia cậu nhận ra, là một tên du côn lớp tám, tên Quách Gia Cường.
Vậy nên, cậu không kìm được mà liếc nhìn thêm hai cái.
Chỉ thấy Quách Gia Cường tức giận quát vào mặt bạn gái:
“Rốt cuộc em không hài lòng chỗ nào ở ông đây? Mua giày mua đồ ăn vặt cho em, vậy mà bày trò chia tay là sao?”
Cô gái hất tay cậu ta ra, bực bội nói: “Anh gào cái gì mà gào? Không thể dịu dàng một chút như người ta được à?”
Quách Gia Cường tức đến đỏ mắt, có lẽ là phát hiện Thượng Khiêm đang lén nhìn, cậu ta quay đầu trừng cậu:
“Mẹ nó, nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy ai yêu đương bao giờ hả?”
Thượng Khiêm: “. . .”
Bị bắt quả tang đang hóng chuyện, mặt cậu lập tức đỏ bừng.
Cậu ôm chặt chồng bài tập trong tay, vô cùng lúng túng chạy thẳng lên lầu.
. . .
Suốt cả buổi tự học buổi tối, Hứa Kiện Khang cứ cảm thấy Chu ca bên cạnh có gì đó sai sai.
Học hành quá nghiêm túc.
Từ đầu đến cuối đều chăm chú đọc sách, nếu là ngày thường thì chắc nửa thời gian đã dành để ngủ rồi.
Hứa Kiện Khang vốn định hỏi nhưng không hiểu sao lại cảm thấy bầu không khí quanh Chu ca hơi đáng sợ, âm u khó đoán. Cậu ta không dám. Dù sao thể chất cậu ta vốn đã yếu, vẫn nên trân trọng mạng sống thì hơn.
Chuông tan học buổi tối vang lên.
Khương Vãn đang thu dọn đồ đạc, chợt thấy Lục Hoài Chu đi ngang qua chỗ ngồi của cô, dáng vẻ lạnh lùng xa cách, thậm chí chẳng thèm nhìn cô lấy một cái.
Tay cô khựng lại giữa chừng, khẽ cắn môi khi nhìn bóng lưng thiếu niên.
Lục Hoài Chu có vẻ thật sự đang không vui. Trước đây, cậu luôn chờ cô một chút. Hai người họ vẫn thường cùng nhau về nhà. Dù bình thường cậu cũng không hay nói chuyện.
Khương Vãn im lặng thở dài một hơi, trong lòng bỗng dưng có chút hụt hẫng.
Thu dọn xong đồ đạc, cô khoác cặp lên lưng, lặng lẽ rời khỏi lớp học.
Lúc này, các học sinh lớp 12 đi học bán trú lần lượt từ trong lớp bước ra, khoác vai bá cổ nhau, trò chuyện rôm rả.
Đèn đường bên ngoài tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, in bóng người kéo dài trên mặt đất.
Khương Vãn rời khỏi lớp, cúi đầu, bước đi chậm rãi.
Chuyện tham gia cuộc thi viết luận vốn đã khiến cô phân vân, giờ lại thêm Lục Hoài Chu khiến cô phân tâm. Đúng là nhức đầu.
Dọc đường, thỉnh thoảng có bạn học đi ngang chào hỏi cô, cô mỉm cười gật đầu đáp lại, nhưng tinh thần không mấy phấn chấn.
Lúc này, phía sau truyền đến giọng của Tống Cảnh Nghiễn:
“Khương Vãn.”
Cậu thiếu niên vẫn giữ nụ cười ôn hòa, mang theo khí chất nho nhã của một người mọt sách, trong trẻo và thuần khiết.
“Chắc cô Văn đã nói với cậu về cuộc thi viết luận rồi nhỉ?” Cậu ta nhìn cô, nụ cười dịu dàng.
Khương Vãn ỉu xìu gật đầu: “Ừm, nói rồi.”
Tống Cảnh Nghiễn thấy cô có vẻ không hứng thú, ý cười trên mặt cũng dần nhạt đi. Cậu ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, bỗng nhiên dừng bước.
“Mình rất thích một câu của Diệc Thư: ‘Tài hoa thực sự như ngọn lửa, khó mà kìm nén, sớm muộn gì cũng sẽ bùng cháy dữ dội.’”
“Mình muốn tặng câu này cho cậu.”
“Mình biết cậu là một cô gái rất có suy nghĩ, cũng rất tài năng. Cuộc thi viết luận chỉ là một cách để thể hiện tài hoa, nhưng nó không phải tất cả. Nếu cậu không thích, đừng ép bản thân.”
“Sẽ có một ngày, những ưu điểm của cậu, tất cả những điều tuyệt vời về cậu, sẽ được người khác nhìn thấy, như một đốm lửa nhỏ có thể lan ra thành biển lửa vậy.”
Ánh mắt cậu ta trong trẻo và sáng ngời, giọng nói ôn hòa.
Mãi đến khi tạm biệt Tống Cảnh Nghiễn, những lời của cậu ta vẫn văng vẳng trong đầu Khương Vãn.
Cô dắt xe đạp, chậm rãi đi ra cổng trường.
Tống Cảnh Nghiễn nói đúng, không thích thì không cần tham gia, nhưng cô Văn thì . . . Haiz, thật đau đầu.
“Cậu là ốc sên à? Cánh cụt nhỏ.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên mang theo sự mất kiên nhẫn.
Khương Vãn sững người, lập tức ngước mắt lên.
Cô tưởng cậu đi rồi, không đợi cô nữa.
Dưới ánh đèn đường cách đó không xa, thiếu niên lười biếng đứng cạnh chiếc xe đạp, một tay đút túi quần. Cậu đang nhìn cô, khóe môi vương ý cười bất đắc dĩ.
Ánh đèn chiếu lên gương mặt tuấn tú của cậu khiến vẻ đẹp ấy càng thêm phần dịu dàng.
Khương Vãn mím môi cười, nhưng chỉ trong chớp mắt. Có một luồng ấm áp lặng lẽ lan tỏa trong tim.
Cô dắt xe bước về phía cậu.
Bất mãn lầm bầm: “Cậu mới là ốc sên ấy.”