Mối Tình Đầu Ngọt Ngào

Chương 8: Trong lòng có ánh trăng

Câu trả lời nhẹ bẫng của thiếu niên khiến tất cả những người có mặt đều sững sờ.

Trương Mẫn Khê nghe xong, cảm giác như trời sập. Vì thành tích của cô nàng rất tệ, bình thường chẳng bao giờ chịu học, vào được trường Thất Trung cũng là nhờ quan hệ.

Cô nàng cứng đầu hít mũi một cái nhưng vẫn không cam lòng, cắn răng ném lại một câu: "Lục Hoài Chu, cậu cứ chờ đó."

Mà chính cô nàng nói cũng chẳng thấy có chút tự tin nào. Học hành chán muốn chết, vậy mà Lục Hoài Chu lại thích mọt sách á? Đù.

Chờ Trương Mẫn Khê đi rồi, Trầm Hoan lập tức tót đến bên cạnh Lục Hoài Chu, cười hì hì: "Chu ca, không ngờ anh lại thích kiểu con gái ngoan ngoãn, học giỏi đấy. Em cứ tưởng . . ."

Còn chưa nói hết câu, Lục Hoài Chu đã trực tiếp lướt qua cậu ta đi thẳng về phía lớp học.

"Chu ca thích học bá, vậy thì. . ." Trầm Hoan sờ cằm, nhíu mày suy tư, ánh mắt đầy ẩn ý. Cậu ta luôn cảm thấy có gì đó sai sai.

Nói thật, trong trường Thất Trung này, học giỏi và ngoan ngoãn thì thiếu gì. Nhưng mà, người đứng đầu trong số đó . . . chính là Khương Vãn.

Khoan đã!

Khương Vãn?

Nhớ lại mọi chuyện trước đây, Trầm Hoan bỗng nhiên thông suốt như thể vừa khai sáng ra chân lý. Đôi mắt cậu ta sáng bừng, khẽ cười hai tiếng.

Không thể nào . . . Chu ca anh ấy . . .

Ôi trời ơi, trái tim thiếu niên trong sáng này.

. . .

Khương Vãn đang gục trên bàn, buồn ngủ gật gù với một bài toán.

Hứa Kiện Khang cầm cốc nước nóng đi ngang qua chỗ cô, bất giác ho khẽ hai tiếng, rồi nói bằng giọng điệu đầy triết lý nhân sinh: "Khương Khương à, dù chúng ta đang học lớp 12, phải cố gắng hết mình, nhưng mà . . ."

"Sức khỏe mới là vốn liếng cách mạng."

"Giấc ngủ mỗi ngày phải đầy đủ, không được thường xuyên thức khuya, như thế rất có hại cho sức khỏe."

"Mình nói cậu nghe này, thức khuya nhiều sẽ khiến cơ thể dễ sinh bệnh, hệ miễn dịch suy giảm, thậm chí còn có thể dẫn đến nhồi máu cơ tim bất cứ lúc nào. . ."

Hứa Kiện Khang đứng bên cạnh Khương Vãn lải nhải một lúc, lại ho khan hai tiếng, vô tình khiến cơn buồn ngủ của cô cũng bay sạch.

"Biết rồi, biết rồi, cảm ơn cậu đã nhắc nhở." Khương Vãn ngáp một cái, lấy lại tinh thần rồi tiếp tục giải bài.

Thấy cô đáp lại, Hứa Kiện Khang mới yên tâm cầm cốc nước về chỗ. Sau đó, cậu lục lọi trong chiếc hộp "bảo bối" của mình, lấy ra một lọ dầu gió rồi đưa cho cô.

"Nếu cậu thực sự buồn ngủ quá thì có thể bôi một ít lên thái dương, giúp tỉnh táo hơn đấy."

Khương Vãn bật cười, xua tay từ chối: "Không cần đâu." Mùi dầu gió nồng lắm, cô mà bôi thì chắc cả lớp sẽ có ý kiến mất.

Hứa Kiện Khang nhún vai không nói gì thêm, cất lại lọ dầu vào hộp thuốc của mình.

Trước đây, Khương Vãn và Đường Nịnh từng rất tò mò về chiếc hộp "bảo bối" này, nên có lần đã mở ra xem thử.

Bên trong không chỉ có thuốc cảm, dầu dưỡng Hoắc Hương Chính Khí, siro trị ho, mà còn có cả băng dán cá nhân, băng gạc . . . Đúng kiểu một hiệu thuốc thu nhỏ.

Người ta thường nói, bệnh lâu ngày thành thầy thuốc.

Hứa Kiện Khang chính là kiểu người như vậy, vừa khiến người khác thấy thương xót, lại vừa khiến người ta cảm thấy ấm áp.

. . .

Chuông vào học vang lên, Đường Nịnh bước vào lớp.

Có vẻ như lại hóng được tin tức gì đó, cô nàng hí hửng ghé sát tai Khương Vãn, giọng đầy hứng thú:

"Khương Khương, cậu biết chuyện chưa? Trưa nay Trương Mẫn Khê lớp Chín lại tỏ tình với Lục đại lão đấy!"

"Trương Mẫn Khê lớp Chín?" Khương Vãn lục lại trí nhớ, cảm thấy cái tên này hơi quen quen.

Cô khẽ nhíu mày, đặt bút xuống bàn: "Có phải cái cậu hay ăn mặc kiểu giang hồ, từng bị trường công khai phê bình không?"

"Chính xác! Cậu đoán xem Lục đại lão từ chối thế nào?"

Nói rồi, Đường Nịnh liếc mắt về phía Lục Hoài Chu, khóe môi nở nụ cười đầy ẩn ý.

Khương Vãn lắc đầu, lại cầm bút lên, giọng hờ hững: "Với tính cách của cậu ta, chắc là chẳng thèm nói một lời, trực tiếp bỏ đi luôn chứ gì."

Lục Hoài Chu cái kiểu ông lớn lười biếng ấy, đối với người khác lúc nào cũng lạnh lùng xa cách. Trước đây có người còn theo đuổi cậu ta đến tận nhà, thế mà cậu ta còn chẳng buồn liếc mắt.

Đường Nịnh nghe vậy, nụ cười trên mặt càng thêm gian tà: "Nghe cậu nói kìa, sao cứ có cảm giác cậu hiểu Lục Hoài Chu lắm ấy nhỉ?"

Câu nói này nghe cứ như giọng điệu của vợ chồng lâu năm vậy đó.

Khương Vãn vô thức cúi đầu, vẽ vài nét nguệch ngoạc trên giấy nháp, giả vờ đang tập trung học hành, khóe mắt lén liếc về phía Đường Nịnh.

"Vậy cậu ta . . . từ chối thế nào?"

Đường Nịnh nhìn ra cửa lớp, thấy giáo viên chưa đến, liền hạ giọng kể: "Cậu ta nói cậu ta không thích những người học kém và không mặc đồng phục."

"Nói cách khác, cậu ta thích người học giỏi, ngoan ngoãn tuân thủ nội quy. Mà đạt tiêu chuẩn này thì nhiều lắm. Nhưng mình thấy nhé. . ."

Nói đến đây, Đường Nịnh cố tình dừng lại, giữ chút bí ẩn. Cô nàng nhướn mày nhìn Khương Vãn:

"Cậu cũng hợp tiêu chí đấy chứ?" Hơn nữa, còn là ứng viên sáng giá nhất.

Trước đó, khi ở căng-tin, cô nàng còn chưa dám chắc, chỉ đoán mò. Nhưng sau khi Lục đại lão thẳng thừng từ chối Trương Mẫn Khê, cô nàng dám chắc đến một trăm phần trăm.

Lục đại lão trong lòng đã có vầng trăng sáng, sao có thể chứa thêm mấy vì sao lấp lánh khác?

Chỉ là. . . vầng trăng này, đến chính bản thân người đó cũng chẳng hay biết gì.

Nghe vậy, mặt Khương Vãn lập tức đỏ bừng. Cô nhíu chặt mày, phản ứng có phần hơi quá:

"Mình hợp gì mà hợp? Cậu ta thích kiểu gì thì liên quan gì đến mình."

"Hơn nữa, mình thích kiểu con trai áo trắng tung bay, phong thái phi phàm, dịu dàng chu đáo cơ. Một công tử ôn hòa như ngọc, lại là anh hùng khiêm tốn, ẩn nhẫn."

Khóe miệng Đường Nịnh giật giật. Cô nàng biết dạo này Khương Vãn đang mê mẩn một cuốn tiên hiệp, trong đó nam phụ chính là kiểu người như thế, khiến cô nhớ mãi không quên.

"Haizzz~" Đường Nịnh lắc đầu thở dài, xem ra Lục đại lão còn phải vất vả dài dài trên con đường theo đuổi vợ đây.

. . .

Ở hàng ghế sau, Lục Hoài Chu một tay chống cằm, đôi chân thon dài tùy ý duỗi ra, mắt dán vào cuốn sách mượn từ Khương Vãn.

Không may, cậu lại nghe được đoạn đối thoại của hai người họ.

Thích kiểu ôn hòa như ngọc, áo trắng phiêu dật? Giống như Tống Cảnh Nghiễn?

Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Hoài Chu lập tức dâng lên một cơn bực bội.

Hừ, không phải chỉ biết viết văn, hiểu chút mấy thứ văn vẻ lằng nhằng thôi à?

Tống Cảnh Nghiễn cũng được gọi là anh hùng? Nói vớ nói vẩn.

Lục Hoài Chu bực bội lật sang trang tiếp theo, nhưng nội dung trên trang sách này, cậu chẳng đọc nổi lấy một chữ.

. . .

Một tuần mới lại bắt đầu.

Toàn bộ học sinh trường Thất Trung đều biết một chuyện — thầy chủ nhiệm Hạ đã trở lại.

Và lần này, thầy mang theo rất nhiều thành quả học tập của mình.

. . .

Giờ thể dục giữa tiết, toàn bộ học sinh Thất Trung ngồi trong lớp, mở tivi, xem video mà thầy Hạ ghi hình tại các trường khác trong chuyến đi học hỏi kinh nghiệm.

Từ loa phát thanh, giọng nói sang sảng của thầy Hạ Thành Nho vang lên:

"Các em, đây là những đoạn video mà tôi cùng một số giáo viên quay lại từ các trường như Hằng Thủy, Dục Đức . . . Mọi người hãy xem kỹ, học sinh ở đó học tập như thế nào, thực hiện bài thể dục giữa giờ ra sao."

"Sau chuyến đi này, chúng tôi cũng đã tổng kết được một số kinh nghiệm."

"Nhiều thói quen xấu trong trường ta cần phải được sửa đổi một cách nghiêm khắc. Trước tiên, từ nay về sau, tất cả các tiết tự học, giáo viên chủ nhiệm bắt buộc phải có mặt . . ."

"Ngoài ra, tuyệt đối không được mang bất kỳ loại đồ ăn vặt hay thực phẩm nào vào lớp học."

"Lớp học là nơi để học tập, không phải chợ cũng chẳng phải nhà ăn. Còn nữa, những ai không mặc đồng phục, uốn tóc, nhuộm tóc, đeo trang sức, trốn học hay đánh nhau — tôi cảnh cáo lần cuối, nếu bị tôi phát hiện, tất cả sẽ bị xử phạt nghiêm khắc."

"Nếu không có trường hợp đặc biệt, trước khi tiết tự học buổi tối kết thúc, học sinh nội trú không được phép quay về ký túc xá. Đừng lấy lý do muốn về ngủ trưa để xin xỏ với tôi, lý do này không được chấp nhận."

"Cuối cùng, tôi nhắc lại với học sinh khối 12. Bài kiểm tra tuần này là kỳ thi đầu tiên của các em từ khi lên lớp 12, phải nghiêm túc đối mặt."

"Nhất định phải ôn tập cẩn thận, trung thực khi làm bài. Nếu bị tôi bắt gặp gian lận, bất kể là ai đều sẽ bị ghi lỗi nặng."

. . .

Nghe xong những lời này, cả lớp than trời oán đất, ngay cả giáo viên cũng không ngoại lệ.

Thầy Hoàng Phi Hoành đẩy gọng kính, thở dài một hơi thật nặng nề. Từ nay phải túc trực giám sát đám nhóc này mỗi tối . . . thật đúng là cực hình mà.

"Tôi thấy lão Hạ này học đến lú luôn rồi chăng? Cả đồ ăn vặt cũng không được mang vào lớp, có phải quá đáng quá không?" Trầm Hoan cau mày, vẻ mặt đầy bất mãn, tâm trạng hào hứng lúc chơi game ban nãy cũng tan biến theo mây khói.

Hứa Kiện Khang không mấy quan tâm chuyện cấm đồ ăn vặt, chỉ nhấp một ngụm nước nóng rồi khẽ hỏi:

"Vẫn được uống thuốc trong lớp chứ?"

Đây mới là điều cậu ta để tâm nhất.

Trầm Hoan quay đầu lườm cậu ta một cái: "Cậu cũng chỉ có tí chí khí như thế thôi à?"

. . .

Ở phía trước lớp, Thượng Khiêm cúi đầu nhìn sợi dây đỏ đeo trên cổ.

Miếng ngọc giấu bên trong áo không thấy rõ, nhưng sợi dây đỏ thì lại vô cùng nổi bật.

Thầy Hạ nói không được đeo trang sức . . . Cái này . . . không tính là trang sức chứ?

Cậu có chút thấp thỏm.

Nếu bị thầy Hạ phát hiện, chắc chắn sẽ rất phiền phức. Nhưng đây là miếng ngọc mà mẹ cậu đã xin từ chùa, nghe nói tốn mấy trăm tệ, gần bằng cả tháng tiền sinh hoạt của gia đình.

Mẹ còn dặn đi dặn lại rằng miếng ngọc này đã được cao tăng khai quang, phải luôn mang theo bên mình.

Thượng Khiêm do dự một hồi, cuối cùng thở dài: Thôi vậy, đến đâu tính đến đó.

Cùng lắm thì sau này thấy thầy Hạ từ xa thì tránh đường mà đi.

. . .

Sau khi tiết học cuối cùng vào buổi chiều kết thúc, Cố Trầm của lớp 2 xuất hiện trước cửa lớp 1.

Cố Trầm là học sinh đứng đầu lớp 2, đồng thời cũng xếp thứ ba toàn khối. Dù tổng điểm không bằng Khương Vãn và Lục Hoài Chu, nhưng thành tích môn Hóa của cậu ta luôn giữ vững vị trí số một trong khối, chưa từng mắc sai sót.

Cố Trầm có nước da trắng, gương mặt tuấn tú thanh thoát, lại mang theo khí chất chính trực. Có lẽ do ảnh hưởng từ bố mình, nên khi đứng hay ngồi, cậu ta đều toát lên dáng vẻ ngay ngắn đoan chính.

Bố cậu ta là cựu quân nhân giải ngũ do chấn thương, mẹ là nhà thiết kế thời trang, còn mở cửa hàng quần áo online, việc kinh doanh rất thuận lợi.

Cố Trầm, Lục Hoài Chu và Trầm Hoan lớn lên cùng nhau, tạo thành bộ ba thân thiết.

Cậu ta đứng trước cửa lớp, nói với Thượng Khiêm đang ngồi bàn đầu:

"Thượng Khiêm, gọi Lục Hoài Chu và Khương Vãn đi, thầy Từ bảo chúng ta qua văn phòng một chuyến."

Thượng Khiêm gật đầu, đóng sách lại rồi đứng dậy đi gọi hai người kia.

. . .

Lục Hoài Chu đang gục trên bàn ngủ say.

Thượng Khiêm khẽ gọi một tiếng nhưng không thấy phản ứng. Cậu cũng không dám gọi lần hai, đành quay sang cầu cứu Khương Vãn.

"Khương Khương, hay cậu gọi giúp mình một tiếng đi."

Vừa nói, Thượng Khiêm vừa lùi lại hai bước, đứng ngay phía sau Khương Vãn. Đứng ở đây có vẻ an toàn hơn.

Khương Vãn liếc nhìn thiếu niên vẫn đang gục đầu ngủ, bĩu môi. Không biết tối qua cậu ta làm cái gì mà sáng đến trường ngày nào cũng ngủ gà ngủ gật.

Cô bực mình bĩu môi, đưa hai ngón tay gõ lên bàn của Lục Hoài Chu:

"Thầy Từ gọi đi văn phòng, dậy mau."

Lục Hoài Chu vốn không ngủ sâu, nghe giọng điệu hầm hầm của cô, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên.

Mái tóc đen có chút rối, đôi mắt còn ngái ngủ, đôi môi mím nhẹ trông càng thêm đỏ hơn bình thường, cả người toát ra vẻ uể oải lười biếng.

Cậu khẽ mở môi, giọng có chút khàn vì vừa tỉnh ngủ:

"Cánh cụt nhỏ, hung dữ thế làm gì?"