Mối Tình Đầu Ngọt Ngào

Chương 7: Rốt cuộc cậu thích kiểu người như thế nào?

Căn tin của trường Thất Trung được trang hoàng khá ổn, đồ ăn cũng không tệ, có cả các món xào riêng lẻ và một khu vực bán đồ ăn vặt. Ít nhất thì chuyện ăn uống ở đây chẳng mấy ai phàn nàn.

Giờ cơm trưa, học sinh trong căn tin đông nghịt, đặc biệt là khu đồ ăn vặt, chen chúc đến mức chật ních.

Đường Nịnh và Khương Vãn đang xếp hàng lấy cơm.

"Cô ơi, cho cháu thêm ít trứng sốt cà chua đi, đừng có bớt lại thế ạ!" Đường Nịnh cao giọng nhìn phần thức ăn ít ỏi trong khay mà vừa bất lực vừa bực bội.

Ai ngờ, cô nhân viên nhà bếp lập tức ngẩng đầu lên, quát lại: "Chỉ có bấy nhiêu thôi, đằng sau còn bao nhiêu bạn nữa kìa. Mau cầm khay đi đi!"

Đường Nịnh: ". . ."

Bên phía khu đồ ăn vặt, Trầm Hoan cuối cùng cũng chen ra được, trên tay cầm gà rán và thịt gà viên, miệng còn cắn dở một cái cánh gà.

"Hoan Hoan, lấy cơm xong rồi thì mau qua đây!" Không xa, Thượng Khiêm gọi cậu ta. Trầm Hoan chỉnh lại mái tóc bị xô lệch trong lúc chen lấn rồi nhanh chóng bước tới.

Lục Hoài Chu cũng đang ngồi đó.

Trầm Hoan tiện tay gắp một miếng đùi gà bỏ vào khay của Thượng Khiêm: "Này, đáng thương như cậu phải ăn nhiều thịt vào, nhìn gầy nhom kìa!"

Thượng Khiêm vốn không thích nhận không thứ gì. Cậu hơi ngại ngùng, dùng đũa chỉ vào mấy món mặn trong khay cơm của mình: "Mình có rồi, hôm nay cô nhà bếp hào phóng, cho hẳn một đống thịt đây này."

"Trời ạ, ăn nhanh đi, lát nữa nguội mất."

Trầm Hoan giục rồi lại liếc nhìn Lục Hoài Chu. Cậu ta biết Chu ca không ăn mấy thứ này, bảo là không tốt cho sức khỏe nên cũng không dám đặt lên bàn của cậu.

Ai cũng biết nhà Thượng Khiêm có điều kiện không tốt, thường ngày rất tiết kiệm, nên bạn bè trong lớp có thể giúp gì thì giúp, ít nhất cũng không để cậu bị đói.

Đường Nịnh vừa lấy cơm xong, trông thấy Thượng Khiêm liền lập tức gọi Khương Vãn đi cùng.

Khương Vãn vốn định từ chối, vì cô chẳng muốn ngồi cùng tên vô lại Lục Hoài Chu kia.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Đường Nịnh đã tự giác kéo ghế ngồi xuống đối diện Thượng Khiêm mất rồi.

"Hehehe, Thượng Khiêm, trùng hợp ghê ha." Đường Nịnh tính cách vốn thẳng thắn, cười tít mắt với Thượng Khiêm.

Thượng Khiêm bình thường ngoài việc giảng bài cho các bạn nữ thì cũng ít khi tiếp xúc với con gái, nên lúc này mặt có hơi đỏ. Cậu chỉ khẽ gật đầu rồi nhanh chóng cúi xuống ăn cơm.

Cậu phải ăn nhanh để còn quay lại lớp làm nốt bài toán cuối cùng.

Khương Vãn cúi đầu lặng lẽ xúc cơm, liếc nhìn Lục Hoài Chu ngồi đối diện. Chỉ thấy cậu mặt lạnh như tiền, chẳng nói chẳng rằng.

Trầm Hoan là kẻ lắm mồm, rất biết chọn thời điểm để lên tiếng: "Mấy cậu nghe chưa? Thứ Hai tuần sau thầy chủ nhiệm Hạ trở lại đấy."

"Ừ ừ, nghe rồi." Đường Nịnh gật đầu lia lịa, cắn đũa nói tiếp: "Mình còn nghe nói tuần sau có kiểm tra nữa, là bài thi đánh giá đầu năm của lớp 12."

"Nếu điểm thấp quá sẽ bị mời phụ huynh."

"Đậu má! Quá đáng vậy chứ!" Trầm Hoan đặt phịch đũa xuống, trông hệt như bị chọc giận. Mới khai giảng mà đã kiểm tra, đúng là quá đáng!

"Cậu kích động cái gì? Đâu phải lần đầu bị gọi phụ huynh." Đường Nịnh không chút khách sáo, chọc thẳng vào nỗi đau của Trầm Hoan. "Hay cậu sợ bị trường đuổi?"

Trầm Hoan nghe xong liền hừ một tiếng đầy khinh thường, kiêu ngạo đáp: "Đuổi mình á? Không đời nào. Ai chứ mình mà rời đi, trường mới là bên phải khóc ấy!"

"Thư viện trường mình là nhà mình tài trợ đó. Nếu họ dám đuổi mình, mình cho người đến dỡ bỏ luôn. Đến lúc đó, thầy Hạ Thành Nho chỉ có nước ôm chân mình mà khóc, còn phải van xin mình nữa ấy chứ!"

Hạ Thành Nho chính là chủ nhiệm khối 12, đồng thời cũng là phó hiệu trưởng của Thất Trung.

Dù tên thầy nghe có vẻ hiền hòa nho nhã, nhưng thực tế thì chẳng nương tay chút nào. Những đứa chuyên gây rối trong trường, chỉ cần thấy thầy Hạ là ngoan ngoãn ngay lập tức.

Khương Vãn cúi đầu, vừa gẩy hết cần tây trong bát sang một bên, vừa châm chọc: "Đúng là mấy thiếu gia có tiền lúc nào cũng tùy hứng, thích mơ mộng viển vông."

Bắt thầy Hạ ôm chân khóc lóc? Xì, câu chuyện viễn tưởng chỉ có Trầm Hoan mới dám bịa ra!

Trầm Hoan nghe vậy lập tức không vui, liếc sang Lục Hoài Chu bên cạnh: "Chu ca nhà mình cũng là thiếu gia đây này, cậu nói thế chẳng phải đang chửi xéo anh ấy luôn à? Nhưng mà không đùa đâu, Chu ca thật sự có cái năng lực này đấy!"

Hạng nhất toàn thành phố, tương lai là thủ khoa tỉnh, thầy Hạ chắc chắn phải nể mặt cậu!

Khương Vãn bĩu môi, ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ, đôi môi đỏ khẽ bĩu lên, lười tranh luận với cậu ta, tiếp tục cúi đầu nhặt bỏ cần tây.

Lục Hoài Chu từ đầu đến giờ vẫn im lặng, lạnh nhạt liếc Trầm Hoan một cái, giọng trầm thấp pha chút hờ hững: "Ăn cơm mà cũng không bịt nổi cái miệng à?"

Cái này thì liên quan gì đến cậu?

Vốn dĩ cô nhóc trước mặt này chẳng ưa gì mấy công tử nhà giàu rồi.

Trầm Hoan xấu hổ sờ mũi, im lặng ăn cơm, không dám hó hé nữa.

Thượng Khiêm ăn xong miếng cơm cuối cùng trong khay, cầm khay đứng dậy, nói với mọi người: "Mọi người cứ ăn từ từ, mình về lớp trước đây."

"Đệt, Khiêm ca, cậu ăn nhanh quá rồi đấy, kiểu này dễ bị ung thư thực quản lắm!" Dù đã quen với tốc độ ăn của Thượng Khiêm, nhưng lần này Trầm Hoan vẫn không nhịn được mà cảm thán.

Mới nói được mấy câu mà cậu ta đã ăn xong rồi? Cái tốc độ quỷ quái gì thế?

Đường Nịnh nghe vậy, bực bội phản bác: "Cậu mới bị ung thư thực quản ấy! Tôi nói này, công tử Trầm, có ai nói chuyện với bạn học kiểu như cậu không hả?"

Trầm Hoan: ". . ." Không phải chứ? Hôm nay ra đường quên xem hoàng lịch à? Sao nói câu nào cũng bị chửi vậy?

Đùa một chút thôi mà, oan ức ghê!

Thượng Khiêm dĩ nhiên biết Trầm Hoan chỉ đùa, chẳng để bụng, cười nhẹ, để lộ hàm răng trắng sáng: "Mình về học bài đây. Mọi người cũng tranh thủ về ôn tập đi nhé."

Bốn người còn lại: ". . ."

Thượng Khiêm là một học bá chính hiệu, hơn nữa còn là kiểu học bá cuồng học. Cái tinh thần yêu thích học hành ấy khiến tất cả mọi người đều tự cảm thấy hổ thẹn, kể cả Khương Vãn.

Có nghị lực và đam mê thế này, thành tích mà không tốt mới lạ!

Thượng Khiêm đi rồi, Đường Nịnh cũng tụt hết hứng thú. Cô nàng chọc chọc vào bát cơm, một tay chống cằm, liếc nhìn đống cần tây mà Khương Vãn nhặt ra: "Khương Khương, cậu lớp 12 rồi mà còn kén ăn thế à? Bảo sao gầy nhom."

Dù thành tích của Khương Vãn rất tốt, nhưng vẫn có vài thói quen xấu, ví dụ như kén ăn.

Còn chưa đợi Khương Vãn đáp lời, Lục Hoài Chu đã lên tiếng: "Bảo sao mãi không cao lên được."

Giọng thiếu niên trầm thấp, mang theo chút từ tính, trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên tia hứng thú nhàn nhạt. Cậu đặt đũa xuống khay, đôi tay thon dài đẹp đẽ.

Khương Vãn cảm thấy chiều cao của mình lại bị xúc phạm, lập tức giơ chân đạp cậu một phát.

Do không gian chật chội, bàn ghế chắn hết lối, Lục Hoài Chu nhất thời không tránh kịp, thế là bị cô nhóc hung hăng đá một cú thật.

Trầm Hoan nhìn mà há hốc miệng, suýt thì rơi cả đũa.

Mẹ nó!

Khương Vãn dám thẳng thừng đá Chu ca luôn hả? Cái con nhóc này lại sắp bị xử lý rồi!

Ở cái trường này, chưa ai dám động vào Chu ca đâu nhé! Ngay cả thầy Hạ Thành Nho hay hiệu trưởng cũng phải nể anh ấy vài phần.

Thế nhưng, ngoài dự đoán của mọi người, Lục Hoài Chu chỉ bình tĩnh đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô nhóc đang ngồi đối diện. Má cô hơi ửng đỏ, trên đôi môi nhỏ nhắn còn vương chút dầu mỡ, bộ dạng tức giận phồng má lên trông thật đáng yêu.

Khóe môi cậu khẽ nhếch lên, cầm khay đứng dậy rời đi.

Trầm Hoan: ". . ."

Ơ? Phản ứng này không đúng nha? Chẳng lẽ Chu ca đang âm thầm lên kế hoạch trả đũa?

"Không phải chứ, Chu ca, cậu không ăn nữa à?"

Lục Hoài Chu không đáp, Trầm Hoan vội vàng bưng khay cơm lên, lẽo đẽo chạy theo sau cậu.

Khương Vãn đá được cú kia, trong lòng sảng khoái vô cùng, ăn cũng thấy ngon miệng hơn hẳn.

Đường Nịnh ngồi bên cạnh lắc đầu cảm thán rồi giơ ngón cái với cô: "Mình đoán toàn trường này chắc chỉ có cậu dám đối xử với đại ca Lục như vậy đấy."

Đáng ngạc nhiên hơn là, đại ca Lục còn cười? Không đúng, chiều hướng phát triển này hơi sai sai rồi.

Khương Vãn nuốt miếng cơm, lẩm bẩm: "Ơ thế cậu ta bắt nạt mình thì được, mình không được đánh lại à?"

Mọi người có vẻ sợ Lục Hoài Chu lắm, nhưng cô thì không. Cậu ta cũng đâu có đáng sợ đến thế.

. . .

Trầm Hoan theo Lục Hoài Chu ra khỏi căng tin, nhưng chưa đi được bao xa thì thấy cậu đột nhiên dừng lại, cúi xuống vỗ vỗ quần.

Chính là chỗ vừa bị Khương Vãn đá lúc nãy.

Chu ca từ khi nào lại dễ tính vậy trời?

Trầm Hoan có chút không tin nổi vào mắt mình, hắng giọng hỏi: "Chu ca, có phải anh đang âm thầm lên kế hoạch, chuẩn bị tung cú phản đòn chí mạng với Khương Vãn không?"

Lục Hoài Chu khẽ nhíu mày: "Cái đầu cậu ấy. . ."

Trầm Hoan tưởng cậu khen mình thông minh, lập tức hớn hở bước lên một bước, cười rạng rỡ: "Có phải rất thông minh không?"

"Có phải hồi trước học cưỡi ngựa bị ngựa đá vào đầu không?" Giọng điệu Lục Hoài Chu nhàn nhạt không rõ cảm xúc, nhưng ý trong lời nói lại cực kỳ rõ ràng.

Chỉ còn thiếu nước chỉ thẳng vào trán cậu ta mà bảo: "Cậu có vấn đề à?"

Trầm Hoan mím môi. Không phải chứ? Chu ca, rốt cuộc cậu có ý gì vậy? Bình thường thì đi bắt nạt con gái nhà người ta, bây giờ lại tỏ ra nhân từ thế này?

Rốt cuộc là đùa giỡn cho vui hay đang chơi chiêu đây?

Trong lúc Trầm Hoan còn đang vắt óc suy nghĩ, một cô gái xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt.

Cô gái dáng người cao ráo, mặc áo thun màu hồng mận phối với váy ngắn, trên môi tô chút son, trông rất xinh xắn.

Trầm Hoan nhận ra cô gái này, là Trương Mẫn Khê, học lớp Chín, một cô nàng khá xinh đẹp, thích Lục Hoài Chu, đã tìm cậu mấy lần rồi.

Nhưng lần nào cũng vậy.

Ngay cả khi Trương Mẫn Khê đứng trước mặt, Lục Hoài Chu vẫn coi như không khí, trực tiếp lướt qua, định đi thẳng.

Trương Mẫn Khê cắn môi, hàng lông mày nhíu chặt lại: "Lục Hoài Chu, mình thực sự thích cậu. Chúng ta thử quen nhau đi."

Đây là lần đầu tiên trong 17 năm qua cô nàng thích một người, thế nên mới dày mặt tìm cậu mấy lần. Dù lần nào cũng bị từ chối phũ phàng, nhưng cô nàng vẫn không cam lòng.

Lục Hoài Chu rõ ràng đã mất kiên nhẫn.

Một tay cậu đút túi quần, chẳng buồn nhìn đối phương, ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt điềm tĩnh, cả người toát ra vẻ thờ ơ lười biếng.

"Tôi không có hứng thú với cậu." Giọng điệu thiếu niên dửng dưng, đôi chân dài bước đi.

Trương Mẫn Khê càng thêm bực bội.

Lục Hoài Chu từ chối ai cũng chỉ nói đúng một câu này.

Vậy nên lần này, cô nàng lấy hết dũng khí hỏi: "Vậy rốt cuộc cậu thích kiểu người thế nào?"

Câu này Trầm Hoan cũng tò mò muốn chết. Chu ca thích kiểu người nào? Chắc phải là mỹ nhân tuyệt sắc nhỉ?

Lục Hoài Chu khẽ động mày, mi mắt rủ xuống, gương mặt tuấn tú không chút biểu cảm.

Thích kiểu người thế nào à?

Cậu khẽ nhếch môi.

Giây lát sau, cánh môi mỏng hé mở, giọng nói trầm thấp vang lên:

"Dù thế nào đi nữa, cũng không phải là kiểu học dốt."

"Và không mặc đồng phục."