Tống Cảnh Nghiễn xuất hiện trước cửa lớp 1, đám bạn học trong và ngoài lớp đều lén lút vươn cổ nhìn, tò mò muốn biết hai người sẽ nói gì.
Có người còn thì thầm bàn tán bên cạnh: “Mình nghe nói có cô bạn lớp 5 đưa thư tình cho Tống Cảnh Nghiễn, cậu ấy chỉ cười rồi từ chối ngay. Nhìn cái dáng vẻ dịu dàng ấy, mê hoặc đến mức cô bạn lớp 5 chỉ biết gật đầu, chẳng nói nổi lời nào. Đến lúc nhận ra thì đã buông tay từ bao giờ rồi.”
“Nhắc mới nhớ, Tống Cảnh Nghiễn đúng là đẹp trai thật, phong thái nhã nhặn. Con gái thích cậu ấy cũng là chuyện bình thường.”
“Câu này thì mình không đồng ý, mình vẫn thấy Lục Hoài Chu của lớp 1 đẹp hơn. Vừa điển trai vừa có cá tính. Quan trọng là cậu ấy còn là thần học ban tự nhiên, đỉnh chóp luôn!”
. . .
“Cậu tìm mình có chuyện gì à?”
Khương Vãn cầm cốc nước trong tay bước lên vài bước, đôi mắt sáng trong nhìn người trước mặt.
Tống Cảnh Nghiễn không sở hữu vẻ ngoài khiến người ta kinh diễm ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng làn da cậu ta rất trắng, làm nổi bật sắc môi hơi đỏ. Khi cười, khóe môi khẽ cong lên, có thể khiến người khác đỏ mặt tim đập.
Dĩ nhiên, đẹp nhất vẫn là đôi mắt dài hẹp kia. Dù bị che sau cặp kính gọng kim loại phong cách cổ điển, nhưng đôi mắt màu hổ phách ấy vẫn lấp lánh ánh sáng dịu dàng.
Tính cách cậu ta luôn ôn hòa, dung mạo lại thanh tú, dễ dàng mang đến cho người khác cảm giác vô hại. Thêm vào đó là khí chất thanh tao, quả thật là một công tử nhã nhặn, dịu dàng như ngọc.
Tống Cảnh Nghiễn đưa cuốn sách trong tay cho Khương Vãn, giọng điệu ôn hòa: “Trả cậu sách này.”
“Đây là quyển mình mượn từ học kỳ trước, xin lỗi nhé, giờ mới trả được.” Trong giọng nói cậu ta mang theo chút áy náy và ý cười.
Khương Vãn nhận lấy cuốn "Sống" từ tay cậu ta, lắc đầu: “Không sao đâu, quyển này mình đọc ba lần rồi, cậu không trả cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.”
Dù sao thì nội dung chính cô cũng nhớ được rồi.
Tống Cảnh Nghiễn khẽ cười, dường như vô tình chuyển chủ đề: “Mình nghe cô dạy Văn lớp mình nói, học kỳ này có một cuộc thi viết văn, cậu có hứng thú không?”
Thi viết văn? Khương Vãn sững lại một chút, cô chưa từng nghe nói có cuộc thi này.
Thấy Khương Vãn không trả lời ngay, Tống Cảnh Nghiễn cười ôn hòa: “Mình chỉ tiện miệng hỏi thôi. Học kỳ trước cậu không tham gia cuộc thi viết văn, mình nghĩ có lẽ học kỳ này sẽ có cơ hội, có thể thử xem.”
Ngón tay Khương Vãn khẽ vuốt ve chiếc cốc thủy tinh, hơi ấm từ nước xuyên qua lớp kính truyền đến đầu ngón tay. Cô nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Tống Cảnh Nghiễn: “Để mình suy nghĩ đã. Nếu có thời gian, mình sẽ tham gia.”
Nghĩ lại thì, chắc Tống Cảnh Nghiễn có lòng tốt muốn nhắc nhở cô, tiết lộ trước để cô chuẩn bị. Cô cũng không thể phụ lòng người ta được.
Có điều, dù cô viết văn không tệ, nhưng thực ra . . . cô không thích viết chút nào. Đặc biệt là dạng văn thi cử. Viết nhiều rồi, chỉ thấy nhàm chán.
. . .
Trong lớp, Lục Hoài Chu nhìn về phía hai người đang đứng ngoài cửa. Ở góc này, cậu không thấy được mặt Khương Vãn, chỉ thấy Tống Cảnh Nghiễn đang cười, trông cực kỳ chướng mắt.
Ngồi hàng trước, Trầm Hoan đang đeo tai nghe nghe nhạc, vô thức ngân nga theo giai điệu:
“Cùng tôi, tay trái tay phải, một động tác chậm . . . tay phải tay trái, động tác chậm lặp lại . . .”
Bài hát thì không khó, nhưng giọng cậu ta lại lệch tông vài nốt, nghe cực kỳ khó chịu.
Lục Hoài Chu nhíu mày, mất kiên nhẫn liếc cậu ta một cái, sau đó không chút do dự giơ chân, đá vào ghế trước hai phát.
“Câm miệng.”
Giọng cậu lạnh lùng, chỉ cần là người bình thường cũng nghe ra được sự khó chịu trong đó.
Bị đá bất ngờ, Trầm Hoan vỗ vỗ quần mình, không hiểu sao lại chọc giận đại ca, quay đầu định hỏi thì vừa lúc thấy Lục Hoài Chu đứng dậy, đi thẳng ra cửa lớp.
. . .
Khương Vãn đang nói chuyện với Tống Cảnh Nghiễn, không để ý đến Lục Hoài Chu vừa bước ra. Chỉ chốc lát sau, giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên bên tai cô:
“Cô Văn bảo cậu lên văn phòng.”
“Gọi tôi á?” Khương Vãn chỉ vào mình, đôi mắt long lanh chớp chớp.
Hiển nhiên tâm trạng hôm nay của Lục Hoài Chu không được tốt lắm. Cậu nhướng mày: “Không phải cậu, chẳng lẽ là tôi?”
Khương Vãn: “. . .”
Tống Cảnh Nghiễn đứng bên cạnh bất đắc dĩ cười nhẹ, liếc nhìn Lục Hoài Chu, nhưng chỉ thấy cậu một tay đút túi quần, hờ hững lườm mình một cái.
Cậu ta có thể cảm nhận được sự địch ý trong ánh mắt đó.
“Vậy mình đi văn phòng đây.” Khương Vãn chỉ về phía đó, câu này là nói với Tống Cảnh Nghiễn.
Tống Cảnh Nghiễn khẽ gật đầu, vẫn giữ nguyên vẻ ôn hòa: “Đi đi, mình về lớp đây.”
Nói xong, cậu ta ngước mắt nhìn Lục Hoài Chu lần nữa, lại thấy Lục Hoài Chu như một ông lớn uể oải ngáp một cái, chỉ để lại cho cậu ta một bóng lưng.
Thượng Khiêm là một người thật thà.
Cậu ta vừa từ văn phòng trở về, tiện tay đặt tập bài tập hóa học lên bục giảng.
Thấy Lục Hoài Chu bước vào, Thượng Khiêm cau mày hỏi: “Lục Hoài Chu, mình vừa từ văn phòng ra, có nghe thấy cô Văn gọi Khương Vãn đâu?”
Hơn nữa, cô Văn căn bản còn không có ở đó.
Lục Hoài Chu: “. . .” Cậu chỉ tiện miệng nói vậy thôi.
Không nhận được câu trả lời, Thượng Khiêm vừa phát bài tập vừa lắc đầu thở dài: Lục Hoài Chu lại bắt nạt Khương Vãn nữa rồi, chẳng biết là có mục đích gì.
Học hành nghiêm túc một chút thì chết à?
. . .
Bên này, Khương Vãn đi tới văn phòng, không thấy cô Văn đâu, lúc này mới chậm nửa nhịp nhận ra — mình bị Lục Hoài Chu lừa rồi.
Hôm nay Lục Hoài Chu ngủ gà ngủ gật cả buổi sáng, chưa từng bước chân ra khỏi lớp. Vậy thì cậu ta biết kiểu gì mà bảo cô Văn tìm cô? Chắc chắn là bịa chuyện!
Khương Vãn cắn răng, bàn tay trắng nõn siết lại thành nắm đấm.
Hừ, lại bắt nạt cô!
. . .
Hoàng Phi Hoành vừa là giáo viên chủ nhiệm, vừa dạy môn sinh học.
Bây giờ là tiết cuối cùng của buổi sáng, bụng Trầm Hoan sớm đã kêu réo ầm ĩ, ngồi trên ghế cứ cọ tới cọ lui, chỉ mong nhanh chóng hết tiết.
Hoàng Phi Hoành lườm cậu ta một cái: “Trầm Hoan, tập trung nghe giảng.”
Trầm Hoan bĩu môi, cầm bút lên giả vờ ghi chép.
Nam sinh ngồi trước Khương Vãn tên là Mạnh Tử Dương, chậm rãi giơ tay lên. Trên mặt cậu ta lộ rõ vẻ nhẫn nhịn đầy đau khổ, một tay còn ôm lấy bụng.
“Thầy Hoàng, em muốn đi vệ sinh.”
Hoàng Phi Hoành liếc cậu ta một cái rồi tiếp tục cầm phấn viết lên bảng, vừa viết vừa nói: “Còn mấy phút nữa là tan học rồi, cố nhịn chút đi.”
Mạnh Tử Dương đành ngượng ngùng hạ tay xuống.
Chưa đầy một phút sau, cả lớp bỗng nghe thấy một tiếng “Oẹ” vang dội.
Mọi người quay lại nhìn, chỉ thấy Mạnh Tử Dương — người ngồi ngay trước Khương Vãn đang khom người, nôn ra hết.
Để tránh làm bẩn bàn học của mình, cậu ta còn đẩy bàn ra phía trước một chút.
Thế nhưng, lượng chất bẩn quá nhiều, những người ngồi gần đó cũng không tránh khỏi bị vạ lây. Và đương nhiên, hai người xui xẻo nhất chính là bạn cùng bàn với cậu ta và người ngồi trước mặt.
Cả lớp tròn mắt nhìn nhau sững sờ, ngay cả Hoàng Phi Hoành cũng chết lặng.
Sự việc diễn ra quá nhanh, nhanh như một cơn lốc xoáy, không hề có chút dấu hiệu báo trước.
Mạnh Tử Dương chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Phi Hoành, vẻ mặt đầy vô tội: “Vừa rồi em giơ tay xin phép rồi mà, thầy không đồng ý.”
Hoàng Phi Hoành: “. . .” Nhưng em có nói là em sắp nôn đâu!
"Chúng ta tan học sớm nhé. Bạn nào đưa Mạnh Tử Dương xuống phòng y tế giúp thầy. Các bạn trực nhật dọn dẹp lớp học một chút."
Haiz, đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Mạnh Tử Dương ỉu xìu nói: "Thầy ơi, để em dọn đi ạ. Là em làm bẩn mà." Hơn nữa cũng đến giờ ăn trưa rồi, không thể để cả lớp phải chịu cảnh này được.
Hoàng Phi Hoành không nói gì, chỉ khoát tay bảo cậu ta tùy ý.
Đường Nịnh đi vệ sinh chưa về, Khương Vãn phải đợi cô bạn để cùng đi ăn cơm nên vốn định giúp dọn dẹp, nhưng lại bị Hứa Kiện Khang giành trước.
Cậu ta lấy ra một chai thuốc cảm thảo dược từ hộp thuốc "bách bảo" của mình đưa cho Mạnh Tử Dương: "Cậu chắc chắn bị cảm nắng rồi, uống cái này trước đi."
"Nào, để mình dọn giúp cậu." Mặc dù . . . đúng là có hơi ghê thật.
Hứa Kiện Khang là người tốt nhất lớp, cứ thấy bạn nào ốm đau là chủ động giúp đỡ. Cậu ta cũng thường xuyên nhắc nhở mọi người chú ý sức khỏe, đừng để bị cảm hay say nắng . . .
Thấy Khương Vãn đang nhìn mình, Hứa Kiện Khang nghiêm túc quay qua hỏi: "Khương Khương, cậu cũng muốn uống một chai không?"
Khương Vãn vội vàng xua tay: "Thôi khỏi, mình có bị gì đâu."
Hứa Kiện Khang vò hai cục giấy rồi nhét vào lỗ mũi, vừa cầm chổi dọn dẹp vừa nói: "Thuốc này có thể phòng chống say nắng, trời nóng thế này, uống một chút cũng tốt mà."
Khương Vãn: ". . . "
Đúng lúc này, Lục Hoài Chu đi tới, bước chân dài thoáng một cái đã ngồi xuống ghế phía sau Khương Vãn.
"Cánh cụt nhỏ, đưa cái đó cho tôi xem." Giọng cậu nhàn nhạt, nghe có vẻ lười biếng, mái tóc đen hơi rối lại càng tăng thêm vẻ bất cần.
Khương Vãn cau mày đầy nghi ngờ, giọng điệu chẳng mấy vui vẻ: "Cái gì?" Chuyện lừa cô ban nãy vẫn chưa xong đâu, cô không thể dễ dàng tỏ thái độ tốt với cậu ta được.
Lục Hoài Chu không nói gì, chỉ khẽ hất cằm, ngón tay thon dài chỉ vào cuốn sách trong ngăn bàn của cô.
“Sống” của Dư Hoa.
Khương Vãn đúng là kiểu miệng thì chê nhưng cơ thể lại rất thành thật. Cô vừa đưa sách cho Lục Hoài Chu, vừa hỏi: "Từ khi nào cậu lại thích đọc thể loại này thế?"
Theo cô biết, Lục Hoài Chu chẳng hứng thú chút nào với mấy thứ liên quan đến văn chương cả.
Cậu không trả lời, chỉ cụp mắt, ngón tay thon dài lật lật trang sách một cách hờ hững rồi búng nhẹ lên trán cô gái trước mặt.
Đáy mắt cậu ánh lên ý cười nhàn nhạt, giọng nói trầm ấm, có chút từ tính: "Tôi nói không thích bao giờ?"
Giọng điệu trầm thấp, ánh mắt sâu thẳm.
Khương Vãn "á" một tiếng, bĩu môi đầy bất mãn.
Đợi đến khi cô hoàn hồn, chuẩn bị giơ nắm tay nhỏ định đánh cậu thì Lục Hoài Chu đã đặt cuốn sách xuống, sải bước dài, nhẹ nhàng né khỏi tầm tay cô rồi rời khỏi lớp học.
Khương Vãn phồng má tức tối nhìn theo bóng lưng cậu. Đúng lúc này, giọng Đường Nịnh vang lên từ cửa lớp: "Khương Khương, đi thôi, đi ăn cơm nào!"
. . .
Hứa Kiện Khang dọn dẹp xong, quay lại chỗ ngồi lấy khăn giấy, chuẩn bị đưa Mạnh Tử Dương xuống phòng y tế.
Nhưng không cẩn thận làm chạm vào chồng sách trên bàn Lục Hoài Chu khiến hai cuốn rơi xuống đất.
Tim cậu ta thót lên một cái, vội liếc mắt về phía cửa lớp, không thấy bóng dáng Lục Hoài Chu đâu mới thở phào, nhanh chóng cúi xuống nhặt sách lên.
Trong số đó có một cuốn sổ tay ôn tập ngữ văn còn rất mới, rất sạch sẽ, thậm chí còn chưa ghi tên. Ai cũng biết Lục Hoài Chu chẳng bao giờ thèm đυ.ng đến thứ này.
Nhưng điều khiến Hứa Kiện Khang ngạc nhiên là trên trang giấy vốn sạch bong lại có một nét bút gạch chân nổi bật.
Chỉ khoanh đúng một câu, nét bút đè khá mạnh.
"Ngư chu xướng vãn." (Thuyền chài hát lúc hoàng hôn.)
Hứa Kiện Khang cau mày. Đây là do Chu ca đánh dấu sao?
Có vẻ không thực tế lắm.
Rốt cuộc là ai rảnh rỗi đến mức này cơ chứ?