Mối Tình Đầu Ngọt Ngào

Chương 5: Tên của cậu

Sáng sớm, Khương Vãn thức dậy đúng giờ, rửa mặt chải đầu xong xuôi rồi bước ra ngoài, thấy trên bàn ăn có một mẩu giấy nhắn.

"Vãn Vãn, nhớ ăn sáng nhé. Hôm nay mẹ trực ca, buổi tối không về nhà."

Khương Vãn mím môi, gấp tờ giấy lại rồi ném vào thùng rác.

Mẹ cô - Chu Lăng Ý là một y tá. Khu chung cư mà họ đang sống vốn là khu nhà tập thể của bệnh viện cấp cho nhân viên từ trước.

Khoa mẹ cô làm việc vô cùng bận rộn, là khoa tiêu hóa, hơn nữa bà lại rất chăm chỉ, nên chuyện tăng ca, trực đêm đã là điều quá quen thuộc.

Khương Vãn bóc một quả trứng luộc, lại lấy thêm một hộp sữa tươi trong tủ lạnh. Thấy sắp muộn học, cô vội vàng đeo ba lô rời khỏi nhà.

. . .

Trong khu chung cư, ông Trương — người trông giữ nhà xe đang ngồi ngoài cửa, chậm rãi hút thuốc. Bên cạnh ông có một túi đào lông, vừa nhìn thấy Khương Vãn ông liền nở nụ cười hiền từ: "Khương Khương, đi học à?"

"Vâng, cháu chào ông ạ!"

Khương Vãn vẫn cầm hộp sữa chưa uống hết, mỉm cười gật đầu.

Ông Trương tiện tay cầm hai quả đào lông đưa cho cô: "Cầm lấy đi, người nhà dưới quê sáng sớm mới mang đến đấy. Đào giòn ngọt lắm, nhưng nhớ gọt vỏ trước khi ăn nhé!"

Nhìn hai quả dường như chưa đủ, ông lại cầm thêm hai quả nữa.

Khương Vãn vội từ chối: "Cháu cảm ơn ông, nhưng cháu ăn không hết nhiều thế đâu, lấy một quả là được rồi ạ."

Nói rồi, cô cầm lấy một quả rồi chạy vào bãi xe.

"Con bé này . . ."

Ông Trương thở dài, vừa cưng chiều lại vừa bất lực, lắc đầu cười nhẹ. Cô bé này quá hiểu chuyện, cũng quá khách sáo rồi. Ông đặt số đào còn lại xuống, lại cầm lấy chiếc quạt lá cọ phe phẩy.

. . .

Khương Vãn vừa dắt xe đạp ra khỏi cổng khu chung cư đã trông thấy Lục Hoài Chu.

Cậu ngồi trên xe đạp, đôi chân dài tùy ý đặt trên mặt đất.

Trông cậu có vẻ vẫn còn ngái ngủ, gương mặt tuấn tú, sống mũi cao thẳng, làn da trắng trẻo, cả người toát lên vẻ uể oải lười nhác.

Nhìn thấy cô, đôi mắt cậu ánh lên một nụ cười nhàn nhạt.

Khương Vãn hơi nhíu mày, cảm thấy thật trùng hợp. Bởi vì gần đây, sáng nào cô cũng gặp cậu — hoặc là ở bãi xe, hoặc là ngay cổng khu chung cư.

Cô còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói mang theo ý cười lười biếng của chàng trai bên cạnh: "Uống nhiều sữa vào, mau lớn nha."

Dứt lời, cậu nghiêng người, bàn tay trắng trẻo đặt lên đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa.

Mái tóc mềm mượt, sờ vào vô cùng thích, khiến cậu không nhịn được mà xoa thêm vài cái nữa.

Mùi hương ngọt ngào từ cô gái nhỏ phảng phất trong không khí, giống như mùi dầu gội đầu, nhưng lại có chút khác biệt.

Lục Hoài Chu nghĩ, có lẽ con chim cánh cụt nhỏ này vốn dĩ đã mang mùi hương ngọt ngào tự nhiên rồi.

“Lục Hoài Chu!”

Bị xoa đầu đến mức tóc rối tung, Khương Vãn lập tức bốc hỏa, vung tay định đánh cậu, nhưng thiếu niên nhanh nhẹn tránh đi.

Khóe mày cậu hơi nhếch lên, những ngón tay thon dài trắng trẻo nắm lấy tay lái xe đạp màu đen, khớp xương rõ ràng, nhìn vô cùng đẹp mắt. Cậu cười nhẹ, sau đó đạp xe rời đi.

Khương Vãn ném hộp sữa rỗng vào thùng rác, phồng má tức giận đuổi theo sau.



Tối qua là ngày đầu tiên Đường Nịnh ở ký túc xá, nhưng cô nàng lại mất ngủ.

Tám người chen chúc trong một căn phòng nhỏ, không có điều hòa, chỉ có hai cái quạt trần kêu vo vo suốt đêm. Cô nàng không tài nào chợp mắt được.

Lúc Khương Vãn bước vào lớp học, liền thấy Đường Nịnh đang chống một tay lên trán liên tục ngáp, quầng thâm dưới mắt rõ ràng đến đáng sợ.

“Khương Khương, cuối cùng cậu cũng tới!”

Đường Nịnh vừa thấy Khương Vãn đã oán thán: “Để mình kể cho cậu nghe, trường mình đúng là biếи ŧɦái! Học sinh nội trú mỗi ngày phải dậy lúc sáu giờ rưỡi để tập thể dục buổi sáng! Vốn dĩ mình đã không ngủ được cả đêm, bây giờ cả thể xác lẫn tinh thần đều bị hành hạ đến tàn tạ rồi . . .”

Khương Vãn vừa nghe Đường Nịnh than thở vừa cười lấy sách vở và đề thi từ trong cặp ra, nghiêng đầu nói: “Rồi sẽ quen thôi.”

Đường Nịnh tuyệt vọng nằm úp xuống bàn, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn cô: "Khương Khương, cậu có thể giúp mình qua lớp hai mượn mấy quyển sách của Vương Giai Giai được không? Nghe nói tuần trước cậu ấy mới mua cả đống tiểu thuyết ngôn tình, còn có phi ngôn tình nữa . . .”

“Điện thoại của mình bị thầy Hoàng tịch thu rồi, không thể đọc truyện trên mạng, chỉ có thể dựa vào sách giấy để vượt qua những đêm dài đằng đẵng này thôi.”

Học sinh nội trú đều phải nộp điện thoại, không ai được ngoại lệ.

Khương Vãn khó hiểu nhìn cô nàng: “Sao cậu không tự đi mượn? Với lại, dì bảo cậu vào ký túc xá là để tập trung học hành mà, vậy mà cậu lại lén lút đọc tiểu thuyết?”

“Hôm qua mình có hỏi mượn rồi, nhưng cậu ấy không cho. Học kỳ trước có người trong lớp mình mượn sách của cậu ấy, sau đó bị giáo viên tịch thu, thế là từ đó cậu ấy không cho ai trong lớp mình mượn nữa.”

“Nhưng cậu được nhiều người quý mà, trong trường này ai cũng nể mặt cậu, chắc chắn cậu ấy sẽ cho cậu mượn.”

Vừa nói, Đường Nịnh vừa túm lấy tay áo đồng phục của Khương Vãn lắc lắc, giọng điệu nũng nịu: “Khương Khương tốt bụng ơi, mình thực sự rất cần mấy quyển tiểu thuyết đó để tiếp thêm sức mạnh! Cầu xin cậu đấy!”

Nhìn dáng vẻ vừa nịnh nọt vừa đáng thương của Đường Nịnh, Khương Vãn gật đầu.

Dù sao thì . . . cô cũng muốn đọc.

. . .

Buổi học sáng nay là tiết Ngữ văn.

Giáo viên Ngữ văn của lớp 1 là một cô giáo giàu kinh nghiệm, khoảng năm mươi tuổi, phong thái thanh lịch. Bà tên là Văn Duẫn Chi.

Bà đứng trên bục giảng, tay còn cầm theo một chiếc túi Chanel, cất giọng nói: “Mọi người lấy sách học thuộc ra ôn lại đi, ai chưa thuộc thì đọc thêm vài lần.”

Chỉ trong chớp mắt, cả lớp đã vang lên tiếng đọc bài oang oang.

Trầm Hoan không thích học Ngữ văn nên tiết này cậu ta thường dành để “đánh lẻ”, lật chỗ này, ngó chỗ kia.

Lúc này, cậu ta đang len lén cầm điện thoại chơi game.

Nhưng ngay khi thấy cô Văn bước đến gần, cậu ta liền vội vàng mở bừa một trang sách — vừa hay mở đúng bài *Đằng Vương Các Tự* của Vương Bột.

Sợ cô Văn nói mình không nghiêm túc, Trầm Hoan lập tức mở miệng đọc to: "Dự Chương cố quận, Hồng Đô tân phủ . . Thời vi cửu nguyệt, tự thuộc tam thu. Liễu thủy tận nhi hàn đàm thanh, yên quang ngưng nhi mộ sơn tử."

". . . Lạc hà dữ cô lộ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc. Ngư chu xướng vãn, hưởng cùng Bành Lễ chi tân . . ."

Ấy? Khoan đã, Ngư chu xướng vãn?

Trầm Hoan đột ngột dừng lại, sao cậu ta cứ cảm thấy câu này quen quen nhỉ?

"Chu? Vãn?"

Đột nhiên, cậu ta nhếch miệng cười, cầm sách quay đầu lại, hướng về phía Lục Hoài Chu: "Chu ca, anh nhìn xem, đây chẳng phải là tên của anh và Khương Vãn sao?"

"Ngư chu xướng vãn – Thơ thật có ý cảnh!"

Lục Hoài Chu đang suy nghĩ về một bài toán vi phân, nghe thấy giọng Trầm Hoan, cậu nhướng mày, liếc nhìn dòng chữ trong sách, thờ ơ nói: "Nhàm chán."

Trầm Hoan sờ mũi, haiz, tính cách của Chu ca chính là thế, lạnh nhạt với tất cả mọi người, quen rồi quen rồi.

Cậu ta ngượng ngùng xoay người lại, thấy cô Văn vừa ra ngoài, liền lấy điện thoại ra tiếp tục chơi game.

Lục Hoài Chu nhìn chằm chằm vào bài toán trước mặt, khẽ nhíu mày. Nhưng rồi, ánh mắt cậu vô thức liếc về phía Khương Vãn.

Cô gái nhỏ đang nghiêm túc nhẩm lại bài học, ngồi thẳng tắp.

Ngữ văn của cô là tốt nhất toàn khối, chắc hẳn đã thuộc lòng từ lâu rồi.

Chỉ không biết . . . cô có chú ý đến câu kia không . . .

. . .

Sau khi tan tiết tự học sáng, Trầm Hoan vẫn còn để tâm đến chuyện vừa rồi. Nếu Chu ca không muốn để ý đến cậu ta, vậy cậu ta đi tìm Khương Vãn nói chuyện cũng được.

Khương Vãn vừa lấy nước xong thì chạm mặt Trầm Hoan.

"Khương Vãn, có chuyện này mình rất tò mò."

"Tên của cậu có ý nghĩa gì không?"

Trầm Hoan cười vô cùng thân thiện, đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm cô.

Khương Vãn cảm thấy câu hỏi có chút đột ngột, nhưng vẫn nhíu mày nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu: "Không có ý nghĩa gì đặc biệt cả, là bố mình đặt, chỉ là một cái tên rất bình thường thôi.

"Cậu hỏi chuyện này làm gì?"

Trầm Hoan còn chưa kịp trả lời thì đã bị Hứa Kiện Khang chen ngang: "Hoan Hoan, thực ra bọn mình cũng rất tò mò về tên của cậu đấy. Tại sao bố mẹ cậu lại đặt cho cậu chữ ‘Hoan’? Nghe có vẻ . . . hơi nữ tính nhỉ?"

Nói xong, Hứa Kiện Khang uống một ngụm nước nóng trong cốc, bên trong còn pha cả bản lam căn.

Nhắc đến tên mình, Trầm Hoan liền mất hứng. Cậu ta buồn bực vò đầu, thở dài một hơi: "Đều là ‘nhờ ơn’ bố mẹ mình đấy. Nhà mình nổi tiếng trọng nữ khinh nam."

"Họ cứ nhất quyết muốn có con gái, thế là trước khi mình ra đời, đã đặt sẵn cái tên này rồi. Ai ngờ lại sinh ra một thằng con trai."

"Bố mình bèn nói: Haiz, tên này cứ để vậy đi, dù sao cũng chỉ là một cái danh xưng thôi mà."

Vừa nói, Trầm Hoan vừa lắc đầu đầy bất đắc dĩ, bĩu môi, mặt mày tràn ngập u oán.

Khương Vãn bật cười, trêu chọc: "Nhà giàu đặt tên mà cũng tùy tiện như vậy sao?"

Trầm Hoan nghe vậy, lập tức phản bác: "Không! Nhưng tên của Chu ca thì không hề tùy tiện chút nào đâu. Nghe thôi cũng biết là được đặt bởi người có học thức!"

Khương Vãn nghe thế không phủ nhận.

Nghe nói nhà Lục Hoài Chu rất giàu, mẹ cậu là giáo sư vật lý ở đại học, từng đến họp phụ huynh hai lần. Còn về bố cậu làm gì . . . cậu không nói, mà cũng chẳng ai dám hỏi.

Đường Nịnh vừa tham gia vào cuộc thảo luận liền lắc đầu: "Theo mình thấy, tên của Tống Cảnh Nghiễn lớp 4 mới là hay nhất. Nghe thôi đã thấy rất có khí chất văn chương rồi, mà còn cực kỳ hợp với cậu ấy nữa."

"Đúng không, Khương Khương?"

Nói rồi, Đường Nịnh còn nháy mắt đầy ẩn ý với Khương Vãn.

Khương Vãn không đáp, chỉ cầm cốc nước uống một ngụm.

Chuyện này thì liên quan gì đến cô chứ?

Lớp 4 là lớp trọng điểm ban xã hội, mà Tống Cảnh Nghiễn chính là thủ khoa ban đó. Cậu ta không chỉ đẹp trai, dịu dàng, mà quan trọng nhất là rất có tài — dù là viết văn, lịch sử hay chính trị, tất cả đều xuất sắc. Nói không ngoa, có thể gọi là bác cổ thông kim.

Hơn nữa, thư pháp, hội họa, nhạc cụ . . . cậu ta đều biết một chút.

Vì thế, cậu ta được rất nhiều nữ sinh trong trường yêu thích.

Bởi vì văn của Tống Cảnh Nghiễn và Khương Vãn gần như luôn đạt điểm tuyệt đối, thế nên trong mắt một số người, hai người họ là một cặp đôi hoàn hảo.

Miệng Đường Nịnh đúng là linh thật, nói Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gọi của một bạn cùng lớp: "Khương Vãn, Tống Cảnh Nghiễn tìm cậu."

Khương Vãn quay đầu nhìn ra cửa, thấy thiếu niên khoác đồng phục, dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, đeo kính, khóe mắt ẩn hiện ý cười.

Nhìn sơ qua, cậu ta trông như ánh nắng mùa thu, sạch sẽ và tinh khôi, không vướng chút bụi trần.

Mà Lục Hoài Chu vốn đang gục trên bàn ngủ, ngay khi nghe thấy cái tên Tống Cảnh Nghiễn liền lười biếng mở mắt, thẳng thừng nhìn về phía cửa lớp.

Đôi mắt vốn còn mơ màng ngái ngủ, lúc nhìn thấy người đứng ngoài cửa lập tức phủ lên một tầng lạnh lẽo.