Mối Tình Đầu Ngọt Ngào

Chương 17: Tôi sai rồi

Trong ba môn thuộc bài thi tổng hợp tự nhiên, môn mà Khương Vãn giỏi nhất chính là Sinh học.

Môn này cô gần như có thể đạt điểm tuyệt đối.

Còn về Vật lý, người giỏi nhất chính là Lục Hoài Chu.

Nghĩ đến Lục Hoài Chu, Khương Vãn vô thức ngẩng đầu nhìn về phía chỗ ngồi trước mặt — người đã đi từ lâu rồi. Như thường lệ, cậu lại nộp bài sớm, ngay cả khi mọi người vẫn đang chật vật với đề thi chưa làm hết.

Sáng nay Lục Hoài Chu vẫn không nói chuyện với cô.

Khi Khương Vãn nhìn thấy cậu ở bãi đỗ xe trong khu chung cư, cậu vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, thậm chí chẳng buồn để ý đến cô.

Haa . . .

Khương Vãn hít sâu một hơi, ép mình tập trung trở lại vào bài thi, kiểm tra đáp án rồi tô phiếu trả lời.

. . .

Lục Hoài Chu tâm trạng không tốt, cứ thế lang thang quanh tòa nhà dạy học.

Tiếng chuông báo hết giờ vang lên, học sinh lần lượt bước ra khỏi phòng thi. Cùng lúc đó, cô giáo Văn – giáo viên Ngữ văn lớp Một đi cùng một giáo viên coi thi khác trên đường về văn phòng.

Lục Hoài Chu vô tình đi ngay phía sau họ.

"Chà, cô Văn này, hôm qua tôi chấm bài thi của lớp cô, bài của Khương Vãn ấy, phần dịch văn cổ chỉ có mình cô bé làm đúng hết. Những người khác ít nhiều vẫn sai vài chỗ."

"Mà phải nói cô bé ấy viết văn hay thật, lần này đi thi viết văn, chắc chắn có hy vọng giành giải rồi."

Người đang nói là một giáo viên Ngữ văn khác, giọng điệu đầy sự tán thưởng với Khương Vãn.

Cô Văn nghe vậy chỉ mỉm cười lắc đầu: "Tôi cũng mong con bé có thể tham gia cuộc thi này, mang về cho trường một giải Nhất. Nhưng mà . . ."

"Haiz . . . đáng tiếc thật, Khương Vãn không tham gia cuộc thi viết văn năm nay nữa rồi."

Bước chân của Lục Hoài Chu bỗng khựng lại, cậu chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt thoáng qua một tia cảm xúc khó đoán.

Cậu ấy không tham gia cuộc thi viết văn nữa.

Vừa nghe thấy tin này, cơn bực bội trong lòng cậu bỗng chốc tan đi quá nửa.

Lúc này, một giáo viên khác thắc mắc: "Ôi trời, vậy thì đáng tiếc quá, sao con bé lại không tham gia?"

Cô Văn thở dài, nụ cười hiền hòa như một người mẹ hiền từ: "Nghe nói con bé muốn tham gia cuộc thi Hóa học."

. . .

Chiều hôm qua, vào giờ nghỉ trưa.

Sau khi ăn xong, Khương Vãn đến văn phòng.

Lúc ấy, cô Văn đang ngồi ở bàn làm việc, chăm chú cầm điện thoại xem phim. Nghe thấy tiếng gõ cửa, bà ngẩng đầu thì thấy Khương Vãn bước vào.

"Cô Văn, em đến báo với cô một chuyện về cuộc thi viết văn ạ."

Cô mỉm cười, bước đến trước bàn làm việc của giáo viên.

"Em suy nghĩ kỹ chưa?"

Cô Văn thoát khỏi ứng dụng xem video, đặt điện thoại sang một bên, nở nụ cười hiền hòa.

Khương Vãn khẽ gật đầu, sau đó cúi người lễ phép:

"Xin lỗi cô Văn, em biết cô luôn kỳ vọng vào em, nhưng . . . lần này em không muốn tham gia cuộc thi viết văn."

Cô Văn hơi sững lại.

Bà vốn nghĩ rằng với một học sinh xuất sắc như Khương Vãn, cô bé chắc chắn sẽ sẵn sàng tham gia và giành lấy giải thưởng này. Không ngờ . . .

Bà cầm cốc nước trên bàn lên uống một ngụm rồi tựa lưng vào ghế:

"Cô biết em là một học sinh rất giỏi, cũng có chính kiến của riêng mình. Nhưng cô có thể hỏi lý do được không?"

Đối với những học sinh ưu tú, giáo viên luôn dịu dàng và kiên nhẫn. Đặc biệt là với một cô bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện như Khương Vãn, càng phải hỏi rõ nguyên nhân, để tránh sau này em ấy hối tiếc.

Khương Vãn khẽ mím môi, bị câu hỏi của cô Văn làm cho có chút căng thẳng, vô thức siết chặt ngón tay.

Bởi vì . . . lý do của cô thực sự không tiện nói ra.

Cô hơi né tránh ánh mắt giáo viên, giọng nói nhỏ dần:

"Em muốn tham gia cuộc thi Hóa học."

Đây chính là lý do của cô.

Nói chính xác hơn là, cô muốn dốc toàn tâm toàn ý tham gia cuộc thi Hóa học cùng với Lục Hoài Chu và các bạn, muốn cùng cậu giành giải thưởng.

Cô Văn đã dạy học hơn hai mươi năm, bà nhìn ra ngay sự thiếu tự nhiên của cô bé trước mặt.

Bà khẽ cười, chậm rãi gật đầu, giọng nói ôn hòa:

"Các em đang ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất trong đời."

"Lợi thế lớn nhất của tuổi trẻ chính là dám nghĩ, dám làm những điều mình muốn. Đây là một điều tốt."

Nói đến đây, cô Văn nghiêng đầu nhìn Khương Vãn, trong mắt đầy ý cười:

"Dù em thực sự muốn tham gia cuộc thi Hóa học hay vì một ai đó mà đưa ra quyết định này, chỉ cần em không để bản thân phải hối tiếc thì cô đều ủng hộ em."

Không biết vì sao, nghe đến đây, Khương Vãn lại có chút xúc động.

Đầu mũi cô bỗng cay cay như thể sắp khóc đến nơi.

Cô không biết liệu cô Văn có đoán được tâm tư thiếu nữ nhỏ bé của mình hay không, nhưng cô giáo nói rất đúng.

Ở độ tuổi này, đúng là nên can đảm làm điều mình muốn, can đảm thích một người nào đó. Chỉ cần cuối cùng không làm bản thân phải tiếc nuối thì tất cả đều xứng đáng.

. . .

Hôm nay trời oi bức, những đám mây đen dần kéo đến, không khí cũng trở nên ngột ngạt hơn.

Buổi thi cuối cùng là môn Tiếng Anh.

Lục Hoài Chu và Khương Vãn có trình độ ngang nhau, vị trí xếp hạng đầu tiên trong môn này luôn thay đổi luân phiên giữa hai người.

Nhìn bầu trời như sắp đổ mưa, tâm trạng Khương Vãn cũng ủ rũ chẳng kém.

Nhưng có một điều kỳ lạ — chiều nay, ngay khi bước vào phòng thi, cô đã thấy Lục Hoài Chu ngồi sẵn ở chỗ của mình.

Cậu có vẻ đã đến từ khá lâu rồi.

Hừ, thì liên quan gì đến cô chứ.

Khương Vãn thản nhiên đi đến chỗ ngồi của mình, cũng bắt chước dáng vẻ trước đó của Lục Hoài Chu — không thèm nhìn cậu lấy một cái, gương mặt lạnh lùng cao ngạo.

Nhưng ai ngờ, cô vừa mới ngồi xuống, người phía trước đã quay lại, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười.

Lục Hoài Chu vốn dĩ đã có vẻ ngoài đẹp trai, đôi mắt đen sâu thẳm, cuốn hút đến khó cưỡng. Bờ môi mỏng đỏ thẫm khẽ mở ra, giọng nói có chút khàn khàn:

"Tôi sai rồi."

Khương Vãn: ???

Cô đối diện với ánh mắt cậu, chỉ thấy trong đôi mắt kia phủ một tầng hơi nước, trông đáng thương vô cùng.

Thấy cô không phản ứng, Lục Hoài Chu lại đặt lon nước vừa mua lên bàn cô, như thể đang lấy lòng:

"Vẫn còn lạnh đấy."

Khương Vãn kiêu ngạo hếch cằm, tay vẫn cầm bút, bĩu môi:

"Cậu nhận sai chuyện gì chứ?"

Cô cố ý hỏi vậy.

Quả nhiên, thiếu niên hơi sững người, dường như hoàn toàn không đoán được cô sẽ nói thế.

Cậu nhíu mày, khóe môi cong lên thành một nụ cười lười biếng, hơi nghiêng người về phía trước, hạ giọng:

"Không nên nói cậu ngốc."

"Nhưng mà cậu đúng là chân ngắn thật."

"Lục! Hoài! Chu!"

Khương Vãn vừa nghe thấy câu này, lập tức tức giận, vung chân đá cậu một cái.

Lần này, Lục Hoài Chu không tránh mà thẳng thắn nhận đòn.

"Hết giận chưa?"

Cậu nhướng mày, tiện tay vặn nắp lon nước giúp cô.

Khương Vãn đắc ý cười mà không nói.

Bỗng nhiên, cô như nhớ ra điều gì đó, đôi mắt đảo một vòng, giả vờ lơ đãng nói:

"Tôi nghe Trầm Hoan bọn họ nói, chiều qua với tối qua cậu đi đâu đó, hình như là ôm ấp mỹ nhân rồi nhỉ . . . "

"Nói bậy."

Lục Hoài Chu lập tức cắt ngang:

"Mấy tin đồn vớ vẩn như vậy mà cậu cũng tin, đúng là ngốc hết thuốc chữa."

Nói rồi, cậu duỗi ngón trỏ thon dài, búng nhẹ một cái lên trán Khương Vãn.

Cô kêu lên một tiếng khe khẽ khiến ánh mắt của đám bạn trong lớp lập tức dồn về phía hai người.

Thượng Khiêm nhìn bọn họ cười cười nói nói, tâm trạng cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn.

Vẫn giống như trước đây.

Vậy, coi như là làm lành rồi nhỉ?

Thượng Khiêm liếc ra ngoài cửa sổ, mây đen dường như đã tan bớt, ngay cả không khí cũng trở nên dễ chịu hơn.