Cho dù Phó Chu Hàm nghĩ như thế nào, lúc này cục cảnh sát quận Hồng Diệp đã bị cái hot search này đánh cho trở tay không kịp. Triệu Bằng Phi nhận được mệnh lệnh từ phía trên, bảo hắn trong lúc dư luận còn có thể khống chế được, nhanh chóng phá vụ án mạng này.
Trước mắt, người bên ngoài vẫn không biết đây là một vụ gϊếŧ người hàng loạt, chỉ là vì lần này vị trí phát hiện thi thể có chút đặc biệt, hơn nữa còn có truyền thông thúc đẩy, lúc này mới khiến mọi người không ngừng thảo luận.
Hồ nước phát hiện ra thi thể là một chỗ trũng được hình thành tự nhiên, sau đó được con người cải tạo lại nên mới có công năng chứa nước. Cư dân ở gần đó nuôi cá bên trong, ngẫu nhiên cũng sẽ đến đây thả cần câu. Lúc thiếu nước, họ cũng từng dùng nước ở đây làm nước sinh hoạt như rửa rau, tắm rửa.
Sau này, đất đai ở đây bị thu hồi, hồ nước cũng bị bỏ hoang. Bây giờ, mọi người tuy rằng không còn sống tại đó nữa, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện từng ăn cá trong đó, dùng nước trong đó, cả người đều không ổn. Nước ở trong cái hồ nhỏ này là nước ngâm xác chết.
Không có cách nào xác nhận được thân phận của thi thể, hiện trường phạm tội không hề có chứng cứ nào để lại, điều này đối với cảnh sát mà nói chính là vô cùng khó khăn. Điểm đột phá duy nhất chính là tin nhắn nhắc nhở nặc danh đó, may mà bọn họ có điều tra.
Triệu Bằng Phi tự mình mang theo một cảnh sát nữa đến tìm Ngô Kiến Quốc, dò hỏi về chuyện của người cha Ngô Minh Hoa. Ngô Kiến Quốc cũng khá phối hợp, biết chuyện gì cũng nói hết, chẳng hề giấu diếm nửa câu, lời có thể nói đều nói, nhưng lại không thể cung cấp được thông tin gì hữu dụng.
Cuối cùng, Triệu Bằng Phi hỏi: “Đồ vật của cha cậu để lại có còn giữ không?”
“Mấy thứ này nếu không phải vứt đi thì cũng đốt rồi, quê của chúng tôi kiêng kị để lại đồ vật của người chết.” Ngô Kiến Quốc kẹp thuốc lá giữa hai ngón tay, híp mắt mà nhả khói, đột nhiên hắn dập điếu thuốc vào gạt tàn: “Đúng rồi, hình như cha tôi có để lại thứ gì đó.”
“Có thể cho chúng tôi xem thử không?”
Ngô Kiến Quốc đứng lên: “Đi theo tôi, đồ vật không tiện lấy ra, đặt trong một cái rương.”
Triệu Bằng Phi đi theo vào phòng. Trong phòng dù có mở đèn cũng vẫn hơi tối, góc tường có đặt một cái rương sắt được hàn lại, nhìn qua có chút cũ kỹ.
Ngô Kiến Quốc mở cái rương ra, nói: “Đồ vật trong đây hỗn loạn vô cùng, tôi chưa từng sửa sang lại, chủ yếu là một ít công cụ, tôi nghĩ có thể dùng được nên không ném đi. Ngày hôm trước phòng 403 mượn cái kìm nhổ đinh, vừa lúc dùng được.”
Độ sáng của chiếc đèn tiết kiệm năng lượng được tăng lên, Triệu Bằng Phi thò người vào nhìn đồ vật trong rương. Quả nhiên rất lộn xộn, cái gì cũng có, từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy được rìu, búa sắt, cờ lê và dây thừng.
Thoạt nhìn có vẻ là một thùng dụng cụ bình thường, nhưng Triệu Bằng Phi không buông tha bất kỳ chi tiết gì, lấy tất cả những đồ vật bên trong ra, nhìn xem trong đó có còn thứ gì khác nữa không.
Dần dần, đáy của rương cũng lộ ra, đồ vật còn sót lại gần như có thể thấy hết. Cảnh sát nhỏ bên cạnh hỏi ý kiến: “Phó đội trưởng, hình như đều là công cụ kim khí bình thường thôi, chúng ta cất mấy thứ bên ngoài vào lại nhé?”
“Chờ đã.” Triệu Bằng Phi nhận thấy đáy rương có chút khác thường. Phía dưới có lót một tấm ván gỗ, hắn cong ngón trỏ và ngón giữa lại, gõ mấy cái, nghe âm thanh có vẻ bên dưới trống không.
Triệu Bằng Phi lấy tất cả đồ vật trong rương ra hết, cẩn thận kiểm tra tấm ván gỗ, phát hiện ở giữa có một chiếc vòng sắt nhỏ nằm ngược. Ngón trỏ của hắn hơi dùng sức, một tiếng “rắc” vang lên, toàn bộ tấm ván gỗ đều được kéo ra.
Phía dưới rương chia thành hai phần, bên trái đặt một cuốn sổ ghi chép cũ kỹ, bên phải đặt một cái hộp sắt dẹt.
Triệu Bằng Phi lấy hai thứ này ra cầm trong tay, lúc này hắn mới phát hiện trong hộp là từng khúc xương cốt. Hắn bỗng nhiên nhìn về phía Ngô Kiến Quốc, giọng nói cất cao: “Đây cũng là đồ của cha cậu sao?”
“Không rõ lắm, đại khái là phải.” Lúc này, Ngô Kiến Quốc cũng nhìn thấy được đồ vật trong hộp, nói chuyện cũng không lưu loát: “Cảnh sát, cái này… cái này là gì?”
“Đặc điểm xương cốt không rõ ràng, không có cách nào xác nhận có phải là xương người hay không, cụ thể còn phải làm xét nghiệm.” Triệu Bằng Phi nói rồi mở cuốn sổ ghi chép ra, chỉ liếc nhìn hai lần rồi lập tức đóng lại, giọng điệu trở nên rất trịnh trọng: “Đồ vật của cha cậu, chúng tôi cần phải đưa về cục cảnh sát để điều tra.”
Ngô Kiến Quốc lập tức nói tiếp: “Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi, xin cứ tự nhiên.”
Qua sự nghiệm chứng của pháp y, xương cốt trong hộp được xác nhận là xương ngón chân người. Mà trong cuốn sổ ghi chép kia ghi lại thông tin về các vụ gϊếŧ người và thông tin liên quan đến việc vứt xác.
Trên trang lót của cuốn sổ còn có mấy chữ [Death note] được viết tay rất lớn, trang sau đó là một đoạn tự bạch, chữ viết có chút qua loa, mặt trên còn ấn vài dấu vân tay đẫm máu, đều là minh chứng cho sự điên cuồng của người viết.
[Có người không chỉ có tiền mà cơ thể còn khỏe mạnh cường tráng. Mà tôi từ khi sinh ra đã không được hạnh phúc, mỗi ngày đều đau đầu vì kế sinh nhai, bây giờ cả chân cũng hỏng rồi. Mỗi ngày tôi sống đều quá cực khổ, ông trời thật đúng là không công bằng! Nhưng không sao hết, chỉ cần tôi phá vỡ sự bất công này thì tốt rồi. Ha ha ha ha ha, chúng mày rơi vào trong tay tao là do chúng mày xui xẻo, đây là mệnh của chúng mày. Ở chỗ này, tao chính là thần!]
Trang thứ ba viết:
[Ngô Vân, tên này đáng chết. Ỷ vào trong nhà có chút tiền đã đắc ý dạt dào, khinh thường người khác, vậy mà dám có cùng họ với tao, thật khiến người ta ghê tởm. Vậy nên tao ném nó xuống cống thoát nước đường Hoa Quế, cho nó làm bạn với lũ chuột trong cống rãnh hôi thối.]
[Lần này cưa chân mười phút, tiến bộ hơn lần trước rồi, cũng không làm máu bắn lên người, còn phải tiếp tục nỗ lực.]
Trang thứ tư, trang thứ năm… Mỗi một trang đều là thông tin của một người, tổng cộng có 21 trang. Càng lật về sau, tư liệu của người bị hại càng kỹ càng tỉ mỉ, phía sau còn chứa đầy ảnh đen trắng được dán vào. Trong đó có ba trang ghi địa điểm vứt xác trùng khớp với địa điểm phát hiện ra ba thi thể kia.