Những nơi vứt xác đều không phải nơi rất hẻo lánh, chỉ là đã sớm thành nơi hoang phế. Hơn hai mươi năm qua đi, đến gần đây mới phát hiện được thi thể, hơn nữa nhiều năm như vậy mà Ngô Minh Hoa chẳng lộ ra chút sơ hở nào, người đàn ông này gian xảo đến đáng sợ.
Sau khi tất cả những địa điểm vứt xác trong sổ tay đều được đánh dấu lại, Triệu Bằng Phi sắp xếp người đến những nơi này tra xét, cuối cùng đưa tất cả thi thể về cục cảnh sát, cũng liên hệ người nhà đến đây xác nhận.
Triệu Bằng Phi làm cảnh sát hình sự nhiều năm như vậy, tự nhiên đã quen nhìn thi thể, nhưng nhiều thi cốt như vậy xuất hiện trước mặt vẫn làm hắn cảm thấy kinh hãi. Hắn uống một cốc nước lạnh thật lớn để ổn định lại tinh thần, tiếp đó phân phó thành viên trong tổ: “Đến nhà Ngô Kiến Quốc điều tra, xem có còn để sót manh mối gì không, đưa cậu ta đến đây nói chuyện!”
Nói xong, hắn lại mở cuốn sổ ghi chép ra, nói: “Bút ký này được ghi lại theo thời gian người bị hại tử vong, phía trước có một tờ bị xé đi, ở trang này có nhắc đến “tiến bộ hơn lần trước rồi”, chứng minh rằng trước đó vẫn còn một nạn nhân nữa. Bảo bộ phận truy vết nhìn xem có thể dựa trên những dấu vết này, cố hết sức khôi phục lại những chữ viết trên này không.”
“Vâng.” Mọi người nhận được mệnh lệnh, từng người bắt đầu bận rộn.
Đêm đó, sau khi Phó Chu Hàm tan ca, nhìn thấy Tưởng Hồng Phong đứng trước cửa nghênh đón mình, liền hỏi: “Sao lại đứng ở đây?”
Tưởng Hồng Phong trả lời: “Hôm nay cảnh sát đến đây, bọn họ tìm được cuốn sổ ghi chép của Ngô Minh Hoa, trên đó có viết địa điểm vứt xác. Bọn họ đã căn cứ vào cuốn sổ ghi chép đo tìm được mười mấy thi thể. Có một trang đầu cuốn sổ ghi chép đó bị xé mất, có lẽ trang đó đó viết về tôi.”
Phó Chu Hàm nghe vậy, động tắc cứng lại, sau đó nói: “Đừng lo lắng, nhất định sẽ điều tra ra được. Nếu thật sự không được, tôi lại nhắn cho cảnh sát thêm một tin nhắn nữa.”
Tưởng Hồng Phong lại mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Hai người tức khắc rơi vào im lặng. Phó Chu Hàm không chịu nổi bầu không khí này, lại nghĩ đến những chuyện trải qua trong khoảng thời gian này, anh lấy cái điện thoại cũ chứa thẻ sim ẩn danh kia, khởi động máy, sau đó phát cho Triệu Bằng Phi một tin nhắn.
[Thi thể của Tưởng Hồng Phong có lẽ đang nằm ở phòng 408 trong tòa nhà mà Ngô Minh Hoa cho thuê.]
Sau khi xác nhận tin nhắn được gửi đi thành công, Phó Chu Hàm lại tắt nguồn máy. Anh biết mình có chút xúc động, nhưng nếu vụ án mạng này còn tiếp tục kéo dài, anh cảm thấy mình có lẽ sẽ bị suy nhược thần kinh rồi nổi điên mất.
Nhưng trước khi gửi tin nhắn, Phó Chu Hàm đã suy nghĩ kĩ càng rồi. Cho dù cảnh sát có truy vết được dãy số đã gửi tin nhắn cũng chỉ có thể xác định được người gửi tin đang sống tại tòa nhà này thôi. Cho dù có hoài nghi cũng sẽ nghi ngờ những người có quen biết với Ngô Hoa Minh.
Lại lùi một bước mà nói, cho dù có nghi ngờ anh, anh cũng là một quần chúng nhiệt tình cung cấp manh mối mà thôi, nhiều nhất là đi đến cục cảnh sát một chuyến, giải thích tình hình là được, có thể nhìn thấy quỷ cũng không phải là chuyện gì đó không thể nói.
Dù sao cho dù anh không trêu chọc phiền toái, phiền toái cũng sẽ tự đến tìm anh, cứ thuận theo tự nhiên đi.
Nghĩ kỹ mối quan hệ lợi hại trong đó, Phó Chu Hàm ném cái điện thoại cổ lỗ sỉ sang một bên, thu dọn hai bộ quần áo đơn giản rồi xách túi ra ngoài. Mấy ngày nay, anh bị thiếu ngủ nghiêm trọng, suy nghĩ cho sức khỏe của mình, anh định bụng trước tiên ra ngoài tìm chỗ ngủ tạm, đợi đến khi tìm được phòng ở thích hợp sẽ chuyển đi.
Sắc trời bên ngoài đã tối, tuy trên hành lang và cầu thang có mở đèn, nhưng ánh sáng mỏng manh kia ngược lại khiến cho bầu không khí trở nên kinh dị, cực kỳ giống cảnh tượng trong phim ma.
Nếu trước đây mà rơi vào hoàn cảnh này, chắc chắn Phó Chu Hàm sẽ sợ muốn chết, nhưng mà bây giờ có Tưởng Hồng Phong đi theo, ngược lại anh lại thấy vô cùng an toàn, tuy rằng bản thân Tưởng Hồng Phong chính là một con ma.
Nghĩ vậy, Phó Chu Hàm lại thấy buồn cười. Anh âm thầm lắc đầu, đi đến nhà nghỉ đã đặt trước trên mạng.
Triệu Bằng Phi ở lại cục cảnh sát không về nhà, tuy rằng đã xác định được hung thủ, nhưng án tử này vẫn khiến hắn vô cùng bận rộn. Mãi đi khi hắn mới dùng cơm xong, đang pha ly trà rồi tranh thủ nghỉ ngơi, điện thoại đột nhiên rung lên một cái.
Nội dung tin nhắn làm đáy lòng Triệu Bằng Phi đột nhiên chấn động. Trang thứ nhất trong bút ký của Ngô Minh Hóa ghi lại lần đầu tiên ông ta gϊếŧ người và nơi vứt xác. Nhưng trang giấy kia đã bị xé đi, cho dù có khôi phục được chữ viết cũng chỉ được một vài chữ tàn khuyết không đầy đủ, không có cách nào tạo thành câu văn mạch lạc.
Căn cứ theo những thông tin có sẵn, Tưởng Hồng Phong chính là người đầu tiên bị Ngô Minh Hoa sát hại, mà nơi vứt xác liên quan đến chữ “tường”. Trong lòng hắn nhớ kỹ thông tin về Tưởng Hồng Phong, đối phương đã từng là người thuê nhà của Ngô Minh Hoa, ở tại phòng 408.
Kể từ đó, có thể thấy tin nhắn nặc danh này có lẽ chính là sự thật.
Nhưng mà Triệu Bằng Phi không thể không nghi ngờ, ai là người gửi tin nhắn? Vì sao hắn luôn có thể biết được những thông tin này trước cảnh sát? Hắn là đồng phạm hay là nhân chứng? Hay là những người có mục đích khác?
Tạm thời không có cách nào tìm được thông tin của người gửi tin nhắn nặc danh, Triệu Bằng Phi chỉ có thể tạm thời giấu sự hoài nghi trong lòng.
Buổi sáng ngày tiếp theo, Triệu Bằng Phi đưa theo người đi đến tòa nhà thuộc về Ngô Kiến Quốc, liên hệ trước với người thuê phòng 408, lúc này mới phát hiện là người quen. Hắn hơi kinh ngạc, trong đầu nhanh chóng lướt qua tư liệu cơ bản của Phó Chu Hàm, cảm thấy có lẽ là trùng hợp nên cũng không để ý nữa.
Chờ đến khi Phó Chu Hàm dọn đồ đạc ra một bên, Triệu Bằng Phi đi vào nhà thăm dò một phen, sau đó chỉ vào bức tường đối diện với cửa, cho người phá vỡ.
Từng tiếng vang nặng nề vang lên, không bao lâu, một khúc xương trắng lộ ra.