Phi Nhân Loại Đều Muốn Làm Bạn Với Tôi

Chương 5.2

Tay Tưởng Hồng Phong hơi siết lại một chút, sau một lúc lâu mới nói: “Hình như là vậy.”

Khí lạnh âm u truyền đến từ tay, Phó Chu Hàm bỗng nhiên rút tay mình về, khóc không ra nước mắt nói: “Má ơi, đây là thế nào đây?”

Lúc trước, có lần Phó Chu Hàm không nhận ra Tưởng Hồng Phong đang đứng sau lưng, xoay người một cái đã xuyên qua cơ thể của đối phương. Giữa một người một quỷ như họ căn bản không thể chạm vào nhau.

Phó Chu Hàm đột nhiên nhớ tới nhóc đạo sĩ mình gặp được ở bên ngoài mấy ngày trước. Đối phương nói anh bị âm khí nhập thể, bây giờ xảy ra tình trạng này chẳng lẽ là do ở bên cạnh quỷ quá lâu sao?

Phó Chu Hàm lấy tấm danh thϊếp của nhóc đạo sĩ ra, kiểm tra địa chỉ của đạo quán Quan Vân, nhận ra nơi này nếu ngồi xe qua chỉ mất ba, bốn mươi phút. Anh đặt danh thϊếp xuống dưới gối tựa như bảo bối, nghĩ rằng trong khoảng thời gian ngắn hẳn là có thể xua đuổi ma quỷ.

“Người quỷ khác biệt, có lẽ cậu bị tôi ảnh hưởng. Chờ sau khi tôi đi rồi hẳn là không có vấn đề gì nữa.” Tưởng Hồng Phong cũng nhớ đến lời của nhóc đạo sĩ đó.

Hắn có chút ảm đạm, chỉ là cứ như vậy thì hắn không có cách nào ở bên cạnh bầu bạn với cha mẹ. Người già đã có tuổi rồi, cơ thể không tốt như người trẻ, có lẽ không chịu được âm khí của hồn ma.

Phó Chu Hàm nhìn thấy vẻ mặt của Tưởng Hồng Phong, tức khắc hiểu rõ. Anh ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Chờ phá được án tử rồi, tôi sẽ đến đạo quán hỏi một chút tình hình, nói không chừng đây chỉ là cơ hội của tôi thôi.”

Tưởng Hồng Phong nhận thiện ý của Phó Chu Hàm, không nói thêm gì nữa, chỉ mỉm cười nhàn nhạt.

Ngày tiếp theo là thứ hai, Phó Chu Hàm mang theo đôi mắt trũng sâu đi làm, bởi vì anh ngủ không đủ giấc nên thoạt nhìn uể oải lại không phấn chấn.

Anh gặp được Đỗ Nhạc ở dưới lầu công ty, đối phương vừa nhìn thấy anh đã trêu chọc: “Cậu đây là túng dục quá độ hay là thất tình nên bị đả kích vậy?”

Phó Chu Hàm liếc mắt nhìn anh ta: “Ban ngày ban mặt mà trong đầu cậu nghĩ cái quái gì vậy? Tôi không thể chỉ đơn thuần ngủ không đủ giấc sao?”

“Người trẻ tuổi bây giờ phần lớn đều ngủ không đủ giấc, nhưng không giống cậu… thảm thiết thế này.” Đỗ Nhạc đánh giá anh từ trên xuống dưới một phen, cuối cùng tìm được một từ ngữ tự cho là thích hợp.

Phó Chu Hàm lười giải thích với anh ta, nhìn thấy trước thang máy đã có một đám đông đang đợi, hữu khí vô lực mà nói: “Xem ra chỉ có thể leo thang bộ thôi.”

Đỗ Nhạc vươn tay trái ra, cười hì hì nói: “Cụ có muốn tôi đỡ cụ không, thưa cụ?”

Phó Chu Hàm nghĩ thầm, người đã có đối tượng đúng là khác với mấy tên chó độc thân như anh. Trước khi anh ta lại bắt đầu nói nhảm, anh trực tiếp đi trước: “Đi nhanh đi, vài phút nữa là muộn rồi đó.”

Hai người đều chân dài dáng cao, một bước vượt hai cái bậc thang, vừa mới lên tầng 3, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét chói tai cắt ngang qua bầu trời: “A a a a a chết người!”

Phó Chu Hàm và Đỗ Nhạc liếc mắt nhìn nhau một cái. Anh theo bản năng muốn rời khỏi nơi này, không muốn chọc thêm phiền toái, nhưng Đỗ Nhạc lại rất muốn đi xem náo nhiệt.

“Tiếng thét chói tai này hình như là nữ đó, chúng ta đi xem thử nhé? Cũng không biết là thật sự chết người hay là gặp phải chuyện gì.”

Phó Chu Hàm nhìn người trên hành lang tầng 3, nói: “Ở đó có rất nhiều phái nam đến hỗ trợ, hơn nữa nếu đi muộn là bị trừ lương đó.”

Nói xong, anh quay người đi lên tầng, Đỗ Nhạc nghe vậy cũng đi theo lên.

Nhưng mà sau cuộc họp buổi sáng, Phó Chu Hàm trở lại bàn làm việc của mình, anh lại nghe thấy tiếng còi bên ngoài, sau đó nhìn thấy group của công ty đang náo loạn.

[Trong WC nữ tầng ba có người chết, nghe nói máu chảy đầy đất.]

[Thật hay giả thế?]

[Thật đó, mọi người nhìn ngoài cửa sổ đi, xe cứu thương và xe cảnh sát đều tới rồi. Nhưng mà có lẽ là không cứu sống được đâu, cổ của cô gái kia bị cắt bị nhát rất sâu, hung thủ thật sự quá độc ác.]



Phó Chu Hàm nghiêng người nhìn anh, gật gật đầu. Lại chết người, hơn nữa nghe miêu tả có vẻ là mưu sát. Từng chuyện gần đầu thật sự khiến anh có chút mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần.

Đỗ Nhạc hoảng sợ. Sắc mặt Phó Chu Hàm tái nhợt, đáy mắt là một mảnh xanh đen, cả người trông có vẻ sắp không xong rồi. Anh ta hỏi: “Cậu bị dọa sợ sao? Có muốn xin nghỉ về nhà nghỉ ngơi không?”

“Không sao đâu.” Phó Chu Hàm lắc đầu, sau đó bắt đầu mở máy tính làm việc.

Cả một buổi sáng hôm nay, phần lớn người cũng không có cách nào tập trung vào công việc, người to gan thì hóng chuyện rồi hỏi thăm xung quanh, người nhát gan thì hoảng hốt vì khoảng cách quá gần cái chết. Mãi đến khi có người sơ ý phạm sai lầm, bị tổng giám đốc mắng cho một trận, tiếng mắng vang khắp văn phòng mới khiến mọi người bình tĩnh lại.

Giờ nghỉ trưa, Phó Chu Hàm lướt Weibo, nhìn thấy một hot search là #Phát hiện xác chết gãy chân trong ao cá#. Nhìn thấy hai chữ “gãy chân”, anh không chút nghĩ ngợi liền bấm vào xem.

Tin tức được đăng lên nửa giờ trước, nội dung văn bản mô tả vụ việc diễn ra ngay tại quận Hồng Diệp, kèm theo một bức ảnh chụp. Trong hồ nước sắp khô cạn có một xác người chỉ còn lại xương trắng, chân trái bị chặt đứt từ đầu gối.

Quận Hồng Diệp, gãy chân, hai từ khóa này kết hợp lại, trong đầu Phó Chu Hàm chỉ nghĩ đến một câu: Đây là thi thể thứ ba rồi.

Cả người Phó Chu Hàm phát lạnh. Nếu như Ngô Minh Hoa thật sự là hung thủ, vậy rốt cuộc ông ta đã gϊếŧ bao nhiêu người rồi? Hung thủ đã chết ba năm trước, còn có thể định tội ông ta sao? Còn có thể tìm được chứng cứ tương ứng sao?