Sau chuyện đó, tất cả mọi người đều thay mặt Diệp Trì giải thích rằng hắn không cố ý.
Nhưng trước đó, tôi rõ ràng đã nghe hắn và bạn bè nói chuyện:
“Người lớn nói cái này chiếu vào sẽ hỏng mắt, không biết là thật hay giả, chúng ta tìm người thử xem?” Một nam sinh nói. “Vậy cậu lấy đứa em gái rẻ tiền của mình ra đi, vừa hay cậu cũng ghét nó.”
Diệp Trì cười: “Được thôi.”
Hắn rõ ràng biết hậu quả nhưng vẫn làm.
Tôi đã luôn muốn hỏi hắn:
“Tôi thật sự đáng ghét đến vậy sao?”
“Thật sự khiến anh căm hận đến vậy sao?”
“Để anh không ngần ngại sỉ nhục tôi trước mặt bao người, không tiếc hủy hoại tôi như vậy?”
Cuối cùng, tôi cũng hỏi thành lời.
Gương mặt Diệp Trì đông cứng lại, thất thần nhìn tôi, không thốt nên lời.
“Trình Nặc, con lại đây đi được không?” Mẹ tôi ôm lấy ngực cầu xin: “Con không muốn lấy Diệp Trì thì thôi, mẹ sẽ không ép con nữa…”
Tôi sực nhớ ra, ngày mai là ngày tôi và Diệp Trì kết hôn.
Tại sao ư?
Vì mọi người đều nghĩ tôi có thể quên đi những tổn thương mà hắn gây ra.
Vì tất cả đều cho rằng tôi sẽ tha thứ.
Mọi người nói Diệp Trì đối xử với tôi rất tốt, nhưng cuộc đời của tôi vốn không nên như vậy.
Tôi vốn không nên chịu đựng những điều đó, không nên cam chịu, không nên trở thành một kẻ mù lòa.
Đã từng, tôi cũng từng cố lừa dối bản thân rằng mình yêu Diệp Trì.
Tôi nghĩ chuyện yêu hắn có thể giống như trong những tiểu thuyết ngôn tình tuổi trẻ: từng bị tổn thương, từng hiểu lầm, từng đau khổ, nhưng cuối cùng chúng tôi sẽ ở bên nhau.
Những gì tôi từng chịu đựng dường như sẽ trở nên có ý nghĩa. Tất cả sự khinh miệt đều có thể được xóa bỏ bởi câu “Anh yêu em”. Những đau đớn và tội lỗi được phủ lên bởi lớp vỏ gọi là tình yêu, ngay cả hận thù cũng trở nên lãng mạn.
Nhưng tôi không thể nào xem mình như nữ chính trong một câu chuyện ngôn tình.
Tình yêu của hắn không bù đắp được những gì tôi đã mất.
Tôi vẫn đầy thương tích, vẫn chìm trong đau khổ.
Mẹ tôi dường như muốn chạy về phía tôi nhưng bị Diệp Trì kéo lại.
Gió trên sân thượng rất lớn.
Thổi đến mức tôi nghe không rõ tiếng của chính mình.
“Mẹ, trước đây mẹ luôn nói, nếu không phải vì con, mẹ đã ly hôn với ba lâu rồi.”
“Nếu không phải vì mang thai con, mẹ có thể có một tương lai tốt hơn.”
“Vì thế, con thường nghĩ, nếu con chưa từng xuất hiện thì tốt hơn, mẹ sẽ không khổ sở như vậy.”
Nghĩ đến điều gì đó, tôi an tâm mà cười.
“Mẹ và chú Diệp đã có đứa con mới.”
“Đứa bé ấy chắc chắn sẽ không làm mẹ tức giận, cũng sẽ không khiến mẹ đau khổ như vậy.”
“Mẹ, nếu có kiếp sau, đừng làm mẹ của con nữa.”
Nước mắt mẹ tôi tuôn rơi: “Trình Nặc, mẹ sai rồi… Xin con, quay lại đi, mẹ không cần gì cả, mẹ chỉ cần con…”
Sắc mặt Diệp Trì tái nhợt.
Hắn từng bước tiến về phía tôi.
“Nếu em muốn nhảy, tôi sẽ đi cùng em.”
Tôi không hiểu hắn đang nói gì.
Tôi chỉ không muốn tiếp tục sống trong mơ hồ, không muốn suốt ngày chìm trong mê man.
Chỉ muốn được hít thở không khí, nhìn ngắm bầu trời đêm nay, cảm nhận làn gió nơi thành phố.
Tôi chỉ là nhớ Nhan Ngữ.
Thật sự, rất nhớ cậu ấy.
Ngày không có cậu ấy, tôi sống thật khổ sở.
Như một con thuyền nhỏ trôi nổi giữa biển lớn, mất đi người cần bảo vệ và chịu đựng.
Khi rơi xuống, tôi thấy Diệp Trì chạy về phía mình, không màng tất cả để cố nắm lấy tôi, trong mắt hắn đầy tuyệt vọng.
Xin lỗi.
Đầu tôi quá choáng, không đứng vững.
Tôi không cố ý rơi xuống.
Nhan Ngữ, đừng giận.
Đừng trách tớ.
Tớ đã cố gắng rồi.