Trầm Nặc

Chương 10

Hồi nhỏ, mẹ tôi từng nói chỉ cần tôi ngoan, ba sẽ không đánh chúng tôi.

Nhưng dù tôi học giỏi nhất lớp, dù còn bé mà đã biết giặt quần áo, nấu cơm, ba vẫn đánh mẹ, vẫn đánh tôi.

Sau này, mẹ nói với tôi rằng phải cảm ơn chú Diệp, nhờ chú chăm sóc hai mẹ con, cho tôi học đại học, học cao học, và chữa bệnh cho mẹ.

Nếu không có chú Diệp che chở, có lẽ mẹ con tôi vẫn phải chịu sự hành hạ của ba tôi. Mẹ đã không làm việc trong nhiều năm, ngay cả tự nuôi bản thân còn khó, huống chi phải nuôi tôi.

Chú Diệp là ân nhân của mẹ con tôi, tôi phải kính trọng chú.

Vì thế, Diệp Trì cũng là ân nhân của tôi.

Dù Diệp Trì có làm ra chuyện quá đáng thế nào, mẹ tôi cũng có thể chịu đựng, và bà cũng muốn tôi chịu đựng.

Hôm nay, tôi biết được một tin thú vị.

Mẹ tôi, năm 45 tuổi, lại mang thai.

Bà và cha của Diệp Trì đã có một đứa con của riêng họ.

Diệp Trì lại bắt đầu công việc bận rộn.

Mỗi ngày, hắn rời nhà từ sáng sớm, đến khuya mới về.

Đêm khuya, khi hắn nằm cạnh tôi, tôi lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc đó.

Hắn đã nói sẽ không gặp Thẩm Hạ Nùng nữa.

Hắn nói dối.

Tôi tìm được cơ hội trốn ra ngoài, ngay lập tức gọi taxi đến bệnh viện.

Nhưng lại được báo rằng Nhan Ngữ đã qua đời nửa tháng trước.

Tôi đứng ngây người tại chỗ, không biết đã đứng bao lâu.

Cho đến khi Diệp Trì tìm thấy tôi.

Sắc mặt hắn thoáng chốc tái nhợt, hắn hiểu rằng tôi đã biết hết mọi chuyện.

Tôi bị đưa về nhà.

Sốt cao cả đêm, mồ hôi đầm đìa.

Hóa ra, đêm hôm đó, cô ấy đã không còn nữa.

Hóa ra, những dự cảm của tôi đều là sự thật.

Xin lỗi...

Qua lâu như vậy, tôi mới biết được.

Tôi bệnh nặng một trận.

Những ngày đó ký ức rất mơ hồ, chỉ nhớ có rất nhiều người vây quanh tôi, tay tôi luôn bị ai đó nắm chặt. Trong mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi, cùng tiếng của Diệp Trì, vừa lo lắng, vừa trách móc.

Khi tôi khỏi bệnh, cũng gần đến ngày tổ chức hôn lễ.

Diệp Trì hỏi ý kiến tôi một cách hình thức.

Tôi không nói gì.

Hắn coi như tôi đồng ý.

Điện thoại nhận được rất nhiều lời chúc phúc.

Hầu hết là từ bạn học cũ, họ hàng, những người quen chung của tôi và Diệp Trì. Họ chúc mừng chúng tôi tân hôn hạnh phúc.

Tôi lại bị tái phát chứng đau nửa đầu.

Trên tủ đầu giường không biết từ khi nào xuất hiện một bó hoa bách hợp. Mùi hương đó làm thần kinh tôi càng thêm căng thẳng. Tôi ném chúng vào thùng rác, rồi ném ra khỏi phòng.

Tôi không thể chịu được những mùi hương quá nồng, nó chứng kích phát cơn đau đầu của tôi.

Vì vậy, Nhan Ngữ không bao giờ xịt nước hoa trước mặt tôi, cũng không bao giờ hút thuốc.

Nhưng giờ đây, không còn ai quan tâm đến những điều đó nữa.

Nhan Ngữ đã chết.

Gần đây, tôi dường như ngày càng thích ngủ.

Thường mới vừa bò dậy, chẳng mấy chốc lại bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.

Thời gian tỉnh táo mỗi ngày ngày càng ít, ký ức cũng trở nên không còn rõ ràng.

Tối nay, không biết vì sao tôi đột nhiên tỉnh dậy.

Khác với trước đây khi cơ thể luôn nặng nề và uể oải, lần này thân thể nhẹ bẫng, ý thức cũng lơ lửng như có thể bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào.

“Trình Nặc, con đứng đó làm gì? Nguy hiểm… Mau lại đây.”

Là giọng của mẹ tôi.

Bà có vẻ rất lo lắng, gấp gáp.

Tôi quay đầu lại, muốn nhìn xem bà sợ điều gì.

Nhưng dưới chân lại lảo đảo, như thể không đứng vững.

Mẹ tôi kêu lên một tiếng ngắn ngủi, đầy sợ hãi, rồi che miệng lại, như thể vừa nhìn thấy cảnh tượng khủng khϊếp nào đó.

Bên cạnh bà còn có Diệp Trì.

Hắn trông hoảng loạn, ánh mắt gắt gao dõi theo tôi, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. “Trình Nặc, đừng cử động… Nguy hiểm lắm.”

Tôi nghiêng đầu nhìn hắn một lúc, rồi nhẹ giọng nói, “Nhà ở bí bách quá, làm tôi đau đầu. Tôi muốn lên đây hóng gió.”

Cổ họng hắn run rẩy, “Được rồi, vậy giờ em có thấy thoải mái hơn không?”

Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Đôi mắt của Diệp Trì sáng lắm.

Như có vô số vì sao lấp lánh trong đó.

Tôi chợt nhớ đến đêm tuyết mười năm trước.

Đêm đó, Diệp Trì cùng vài người bạn học của hắn kéo tôi vào con ngõ nhỏ, dùng bút laser chọc ghẹo khắp người tôi.

Có người đề nghị dùng bút laser chiếu thẳng vào mắt tôi.

Tôi không thể trốn thoát, chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất, cố gắng vùi mặt vào giữa hai đầu gối.

Nhưng chẳng bao lâu, họ đã lay cánh tay tôi, ép tôi ngẩng đầu, dùng tay mở to mí mắt tôi ra.

Trong tiếng cười ác ý vang vọng, tôi thấy Diệp Trì khẽ nhếch khóe miệng.

Tôi còn chưa kịp mở miệng nói gì, hắn đã chĩa bút laser thẳng vào đôi mắt tôi.

Tôi hét lên thảm thiết, nghiêng đầu né tránh, nhưng chỉ trong mười giây, mắt tôi đã đỏ ngầu, đau nhói từng cơn, như bị đâm xuyên, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Có lẽ tôi đã phản ứng quá kịch liệt, khiến xung quanh lập tức trở nên yên lặng.

Diệp Trì chần chừ mở miệng: “Trình Nặc?”

Tôi cuộn tròn trên mặt đất, bụm mặt, liên tục phát ra những tiếng rêи ɾỉ.

Xung quanh bắt đầu vang lên những tiếng bàn tán.

“Nó bị bệnh à?”

“Mù sao?”

Câu nói ấy như kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của tôi, khiến nỗi sợ hãi chưa từng có ùa về.

“Mặc kệ nó, đi thôi?”

Diệp Trì ngừng lại một chút rồi "ừ" một tiếng.