Điện thoại trong túi rung lên. Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua.
Là mẹ tôi.
“Mẹ biết bạn con gặp tai nạn, cũng hiểu con đau lòng, nhưng hôn lễ giữa con và Tiểu Trì cũng không còn bao lâu nữa. Chuyện quan trọng của đời mình, con cũng phải chú ý. Bạn con đã có bác sĩ và y tá chăm sóc, sẽ không có vấn đề gì quá nghiêm trọng đâu.” Bà cố ý khuyên nhủ tôi. “Tiểu Trì mấy ngày nay vừa lo công ty, vừa lo chuẩn bị hôn lễ, còn phải chạy đi chạy lại bệnh viện, người đã gầy đi một vòng lớn.”
Nếu không phải mẹ nhắc, tôi gần như đã quên mất…
Ngay sắp tới là hôn lễ của tôi và Diệp Trì.
Giọng nói của mẹ khiến hai người bên cầu thang chú ý đến tôi.
Diệp Trì lập tức biến sắc, bước nhanh về phía tôi.
Hắn nắm lấy tay tôi. Có lẽ do nhìn thấy sự lạnh nhạt và đau đớn trong mắt tôi, hắn có chút bối rối, hơi hé miệng nhưng không nói nên lời.
“Diệp Trì, anh cũng không muốn kết hôn với tôi, đúng không?” Tôi bình tĩnh hỏi.
“Trình Nặc, con nói cái gì?” Ở đầu dây bên kia, mẹ tôi có chút ngạc nhiên. “Con đang nói chuyện với Tiểu Trì sao? Đừng nói linh tinh, sao nó có thể không muốn cưới con chứ? Hai đứa đã bên nhau nhiều năm rồi...”
Diệp Trì vô thức siết chặt tay tôi, giọng nói có phần khó khăn: “Không phải...”
Đúng lúc này, điện thoại bệnh viện gọi tới. Tim tôi thắt lại, vội vàng bắt máy.
“Là người nhà của Nhan Ngữ sao? Tình trạng của cô ấy hiện tại không lạc quan, xin hãy đến ngay…”
Những lời này xác thực dự cảm xấu của tôi.
Nhan Ngữ đã nhận hai lần thông báo bệnh tình nguy kịch.
Lần này, là lần thứ ba.
14
Mọi thứ trước mắt tôi tối sầm.
Trời đất quay cuồng.
Ngực như bị bóp nghẹt, không thể thở nổi.
Tôi xoay người, bước đi, nhưng lại loạng choạng ngã xuống.
Hóa ra, tôi không kiên cường như mình tưởng.
Tôi ngất đi.
Tôi đã cố gắng mạnh mẽ để chờ đợi Nhan Ngữ tỉnh lại, muốn trở thành chỗ dựa cho cô ấy.
Nhưng vào lúc cô ấy cần tôi nhất, tôi lại gục ngã.
Lúc tỉnh lại, hình ảnh quen thuộc đập vào mắt tôi.
Tôi không ở bệnh viện. Đây là nhà riêng.
Tôi đã bị đưa về nhà.
Xuống giường, cảm giác chân chạm vào nền nhà làm tôi nhận ra cơ thể mình hoàn toàn không có sức lực, suýt nữa ngã xuống.
Tôi mở cửa phòng, muốn rời đi.
Diệp Trì ôm lấy tôi. Cái ôm siết chặt, gần như giam cầm.
“Em đã kiệt sức rồi. Trình Nặc, em nhìn lại mình xem, em đã gầy đến mức nào rồi? Nếu cứ tiếp tục như thế, em sẽ suy sụp mất.”
Tôi chỉ hỏi hắn: “Nhan Ngữ sao rồi? Cô ấy không sao chứ?”
Hắn không trả lời.
Tôi lặp lại: “Cô ấy không sao, đúng không?”
Diệp Trì gật đầu: “Cô ấy không sao, đã được cứu rồi. Đợi em khỏe lại, anh sẽ đưa em đi gặp cô ấy.”
Tôi lắc đầu. Nhưng Diệp Trì phớt lờ, kiên quyết nhốt tôi trong nhà.
Một lần nữa, tôi bị lấy đi điện thoại, máy tính, tất cả các thiết bị có thể liên lạc với thế giới bên ngoài.
Như một hình thức giam cầm.
Diệp Trì gác lại công việc, thậm chí không đến công ty, luôn ở bên tôi từng giây từng phút.
Hắn nấu cơm cho tôi. Tôi không muốn ăn, cũng không chịu ăn. Hắn dỗ dành rất lâu nhưng không có kết quả, cuối cùng chỉ nhìn tôi và nói:
“Chờ em khỏe lại, anh sẽ đưa em đi gặp Nhan Ngữ.”
Chỉ vì câu nói đó, tôi bắt đầu ăn.
Hắn giúp tôi tắm rửa. Ngón tay chạm vào phần xương sống nhô ra vì tôi quá gầy, ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm.
“Vì một người phụ nữ, em lại hành hạ bản thân đến mức này.”
“Trình Nặc, hôm nay lẽ ra là ngày cưới của chúng ta.”
“Nhưng sức khỏe em quá kém, anh sợ em không chịu nổi.”
“Đợi em hồi phục, chúng ta sẽ tổ chức lại.”
Tôi không nói gì.
Hắn dùng khăn tắm bao lấy tôi, ôm lên giường.
Sau đó, hắn cúi xuống, hôn lên môi tôi, mí mắt, chóp mũi, bả vai và xương quai xanh. “Em trách tôi, đúng không? Thật xin lỗi, chuyện như vậy, về sau sẽ không bao giờ xảy ra nữa...”
Tôi mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
Ngoài Nhan Ngữ, bất kỳ người nào hay chuyện gì cũng không làm tôi cảm thấy hứng thú.
Diệp Trì im lặng, một lát sau hắn đặt một chiếc vòng cổ lên cổ tôi. “Vòng dây đeo tay đổi vận bị hỏng rồi, tôi đã nhờ người làm thành vòng cổ.”
“Trình Nặc, tất cả rồi sẽ tốt hơn.”
Có lẽ tôi đã quá mệt mỏi đến mức không còn nhìn rõ Diệp Trì nữa.
Hắn gọi mẹ tôi đến, còn nói cho bà biết chuyện tôi bị sẩy thai.
Vừa thấy tôi, bà đã đỏ cả mắt.
“Con làm sao mà để mình thành ra thế này... Con như vậy, mẹ nhìn mà lòng đau không tả được. Con còn trẻ, hãy chăm sóc tốt cho cơ thể, con rồi lại sẽ có.”
“Mẹ biết con để ý cô gái đó, mẹ đã gặp cô ấy, cô ấy hứa sau này sẽ không tìm Diệp Trì nữa. Diệp Trì cũng đã nói sẽ không còn qua lại với cô ấy.”
“Trình Nặc, con ngoan như vậy, nghe lời mẹ được không?”
Bà nói bằng giọng cầu khẩn.