Trầm Nặc

Chương 12: Phiên ngoại - Diệp Trì

Năm tôi mười lăm tuổi, ba mẹ ly hôn.

Không lâu sau, mẹ tôi tự sát. Ba tôi mang về một người phụ nữ.

Bà ta có một cô con gái nhỏ hơn tôi một tuổi, tên Trình Nặc.

Cô ấy cẩn thận lấy lòng tôi, chiều theo tôi.

Giống hệt mẹ mình.

Điều đó khiến tôi thấy phiền và ghét.

Tôi nghĩ ra nhiều cách để bắt nạt cô ấy. Ban đầu, cô ấy sẽ tức giận, phản kháng, dù phản kháng chẳng mang lại kết quả gì. Dần dần, cô ấy dường như trở nên yếu đuối, mặc kệ chúng tôi xé nát sách vở của cô ấy, chỉ lặng im nhìn mà không dám lên tiếng tố cáo với thầy cô.

Điều đó chỉ khiến tôi càng làm quá hơn.

Con gái của tiểu tam, đáng bị như vậy.

Tôi luôn nghĩ chính mẹ cô ấy là nguyên nhân khiến gia đình tôi sụp đổ, khiến mẹ tôi đau khổ đến mức tự sát.

Tôi hận bà ta.

Và tôi cho rằng con gái bà ta cũng chẳng tốt đẹp gì.

Mãi sau này, tôi mới biết.

Là mẹ tôi đã phản bội ba tôi trước.

Thanh mai trúc mã sau nhiều năm gặp lại đã gợi lại tình cũ, xui khiến mẹ tôi bỏ chồng, bỏ con. Sau khi giành được khoản tiền chia khi ly hôn, người đàn ông kia lại một lần nữa vứt bỏ bà. Trong cơn tuyệt vọng, mẹ tôi đã lựa chọn tự sát.

Chuyện này không liên quan đến mẹ con cô ấy, cũng chẳng liên quan gì đến cô ấy cả.

Khi tôi nhận ra điều này, tôi đã hủy hoại một cô gái.

“Cái thứ này thật kinh khủng, không ngờ cô còn dám để trên đầu giường. Tôi nhớ trước đây cô từng nói lý tưởng của mình là làm bác sĩ khoa ngoại, đúng không? Vì bà ngoại cô phẫu thuật thất bại mà qua đời, bà ấy là người thương cô nhất.”

Khi đó tôi đứng ngoài cửa.

Trình Nặc rất trầm lặng.

Giống như không quan tâm.

Nhưng khi đám bạn học rời đi, cô ấy lại cuộn tròn trên sofa mà khóc nức nở.

Đôi vai gầy yếu run rẩy, tiếng khóc bị kìm nén, nhỏ và đầy u uất. Lúc ấy tôi có cảm giác như bị ai đó bóp nghẹt trái tim, toàn thân chấn động, đau đớn không thể diễn tả.

Trong quãng thời gian hỗn loạn và vô trách nhiệm đó, tôi đã tùy tiện trút hết sự căm ghét của mình mà không hề nghĩ đến hậu quả.

Đột nhiên, tôi nhận ra mình đã phá hủy tiền đồ, giấc mơ và cả sức khỏe của một cô gái.

Cảm giác như bị đặt lên người một chiếc gông xiềng nặng nề, ép tôi đến mức không thở nổi.

Kể từ ngày hôm ấy, tôi không thể kiểm soát bản thân mà bắt đầu chú ý đến cô ấy.

Tôi quan sát từng hành động, từng biểu cảm của cô ấy, cố gắng đoán tâm trạng của cô ấy.

Tôi tự nhủ rằng mình phải đối xử tốt với cô ấy để xoa dịu sự dằn vặt trong lòng.

Nhưng theo thời gian, sự áy náy ấy dần lẫn vào những cảm xúc khác.

Tôi trở nên nhạy cảm với niềm vui và nỗi buồn của cô ấy.

Thậm chí tôi còn bị tâm trạng của cô ấy chi phối, ảnh hưởng đến cảm xúc của chính mình.

Tôi bắt đầu chú ý đến sắc môi nhợt nhạt của cô ấy, khuôn mặt thanh tú thoáng nhìn qua thì có vẻ nhạt nhòa, nhưng càng nhìn lâu lại càng thấy nét tinh tế đặc biệt.

Ngày đó, những gì tôi nói đều là dối trá. Cô ấy không hề xấu xí.

Tôi thậm chí có thể ngửi thấy một mùi hương đặc biệt trên người cô ấy, khiến tim tôi đập mạnh và mặt đỏ lên.

Tôi muốn biết liệu có phải người khác cũng giống như tôi không.

Vì vậy, tôi giả vờ hỏi bạn cùng bàn của cô ấy xem cô ấy có dùng nước hoa không, vì mùi hương rất nồng.

Bạn cùng bàn ngơ ngác lắc đầu, nói không có ngửi thấy gì. Tôi thầm thở phào, cảm thấy nhẹ nhõm khi biết mùi hương ấy chỉ mình tôi nhận ra.

Dưới danh nghĩa của sự áy náy, cảm giác phức tạp trong tôi hóa thành một hạt giống, nảy mầm trong l*иg ngực từ khi tuổi dậy thì mới chớm, từng bước chiếm trọn trái tim tôi.

Trình Nặc luôn giữ thái độ nhàn nhạt.

Tôi biết cô ấy hận tôi, nhưng ngay cả sự hận thù ấy cũng nhạt nhòa.

Đôi khi tôi nhớ lại ngày hôm ấy, khi cô ấy nhặt lên chiếc kéo và xông về phía tôi, tàn nhẫn và tuyệt vọng, muốn tôi cùng chịu cảnh mất đi một con mắt như cô ấy.

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như có một nỗi hồi hộp chạy xuyên qua tim mình.

Nhưng điều đó không còn nữa.

Từ ngày ấy trở đi, cô ấy không còn thể hiện sự đau đớn, oán hận đến mức dữ dội như thế nữa.

Cô ấy chấp nhận mọi lời khuyên bảo từ mọi người.

Mẹ cô ấy thật không dễ dàng gì, bà ấy rất yêu thương cô ấy.

Vì thế, cô ấy phải cảm thông cho mẹ, không được phá hủy cuộc sống hiện tại vốn chẳng dễ dàng gì.

Cô ấy phải hiểu chuyện, phải biết ơn, phải chăm sóc người lớn.

Cứ như thể chỉ cần cô ấy chấp nhận số phận và ngoan ngoãn nghe lời, tất cả mọi người sẽ được toại nguyện.

Năm thi đại học kết thúc, mẹ cô ấy phát hiện mắc ung thư tuyến giáp.

Bà nói với Trình Nặc về chuyện cha mẹ tôi.

“Người hắn hận là mẹ, người thực sự nợ con là mẹ.”

“Hiểu lầm được giải quyết là tốt rồi, hắn thật sự đang cố gắng bù đắp. Mấy năm nay những việc hắn làm, mẹ đều thấy cả.”

“Mẹ bệnh cần dựa vào Diệp thúc thúc, con đi học cũng nhờ vào Diệp thúc thúc, chú ấy thật sự rất vất vả.”

“Chỉ khi con và hắn tốt đẹp, mẹ trong lòng mới có thể thoải mái.”

“Con phải nhớ kỹ, chúng ta là một gia đình.”