"… Khương sư huynh đúng là, ngay cả viết thêm vài chữ cũng không được."
Vị tu sĩ kia thở dài: "Có một vị sư thúc tổ trở về, các trưởng lão đứng đầu bốn phong cùng đệ tử của họ đều phải đến bái kiến vị tiền bối này."
Đệ tử của tông chủ đời trước nữa?
Mấy đời tông chủ gần đây của Thiên Nguyên Tông đều là các trưởng lão đứng đầu Lăng Tiêu Phong, hơn nữa còn có quan hệ sư đồ, truyền thừa qua từng thế hệ. Vì vậy, nàng có thể lập tức suy đoán ra bối phận của vị sư thúc tổ này.
Cảnh Dương Tiên Tôn, tông chủ đời trước nữa, có hơn hai mươi đệ tử thân truyền, hầu hết đều đã ngã xuống trong quá trình tu luyện thăng cấp, nhưng vẫn còn vài người không rõ tung tích.
Nhưng bất kể là ai…
Kiếp trước, chuyện này chưa từng xảy ra.
Tô Trăn kìm nén nghi hoặc trong lòng, lập tức cùng mọi người bay thẳng lêи đỉиɦ núi.
Vị tu sĩ bị nàng chặn lại chính là Trần Cẩn, đệ tử thân truyền của Kỷ trưởng lão. Mà Kỷ trưởng lão lại là sư muội của Ngọc Trần Tiên tôn, cả hai đều là đệ tử của thủ tọa Nguy Vân Phong đời trước.
Trần Cẩn tính tình hoạt bát, dọc đường không ngừng trò chuyện, cũng không hề che giấu sự tán thưởng dành cho nàng: "Ta nghe nói ở tuổi này, Khương sư huynh còn đang mắc kẹt ở Nguyên Anh Cảnh, không có cách nào đột phá."
Tô Trăn thầm nghĩ, Khương Vọng thì có là gì? Với thực lực của nàng trước khi chết, hắn có thể trong trạng thái toàn thịnh cầm cự nổi một canh giờ dưới tay nàng cũng đã giỏi lắm rồi.
Nhưng lúc này, với tư cách là đại đệ tử của thủ tọa Nguy Vân Phong, Khương Vọng vẫn là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Nguy Vân Phong.
Đương nhiên, nếu xét trong thế hệ trẻ của toàn bộ tông môn, e rằng hắn còn chưa lọt vào top 5. Dù sao thì Lăng Tiêu Phong còn có nhiều cao thủ hơn.
Lướt qua rừng cây bạt ngàn, xuyên qua tầng mây mờ ảo, những đình đài lầu các trên núi thoáng vụt qua tầm mắt. Chẳng mấy chốc, họ đã đến gần đỉnh Nguy Vân Phong.
Các nàng lần lượt đáp xuống đất, đứng trong đạo trường bên sườn núi.
Xung quanh đã có lác đác vài tu sĩ của Nguy Vân Phong đứng đó, vừa thấy các nàng liền lần lượt hành lễ.
Mỗi người một bối phận khác nhau, có người gọi "sư tỷ", có người gọi "sư thúc", thậm chí có người gọi "thái sư thúc". Trần Cẩn tươi cười chào hỏi bọn họ, còn Tô Trăn chỉ thản nhiên gật đầu, không để tâm nhiều.
Nàng từng nghĩ rằng khi gặp lại những người này, bản thân có lẽ sẽ tràn đầy căm hận, sẽ nhớ đến những gương mặt đáng ghê tởm mà nàng nhìn thấy khi bị trói trên Trừng Tiên Đài, sẽ hận không thể gϊếŧ sạch bọn họ.
Thế nhưng vào lúc này, khi nhìn thấy bọn họ, Tô Trăn mới nhận ra rằng phần lớn những người ở đây, thực ra, chưa từng sống đến thời điểm đó.
Thiên Nguyên Tông sau hàng trăm năm đã suy tàn hơn nhiều so với hiện tại, và không chỉ đơn giản là do tông chủ phi thăng.
Từ nhiều năm trước khi nàng bị hành quyết, rất nhiều đồng môn từng quen biết hoặc thậm chí chưa từng qua lại với nàng đã sớm rời khỏi cõi đời. Có người đột phá cảnh giới không thành, tẩu hỏa nhập ma mà chết, cũng có người bỏ mạng dưới tay ma tộc và ma tu.
Cũng chính vì thế mà cuối cùng mới đến lượt hạng người như Vương Mãnh leo lên vị trí đại trưởng lão, nắm quyền phán quyết mọi đại sự trong tông môn. Mà hiện tại, hắn chẳng qua chỉ là một trưởng lão bình thường của Lăng Tiêu Phong mà thôi.
Dù vậy, nàng vẫn chưa thể gϊếŧ hắn ngay lúc này. Dù sao thì hắn cũng lớn hơn nàng rất nhiều tuổi, hiện tại ít nhất cũng đã đạt đến Thiên Tiên cảnh.
“Tô sư thúc quả nhiên là thiên tài kiệt xuất! Đột phá Hóa Thần khi chưa đến trăm tuổi, dù đặt trong cả năm vực mười bốn châu cũng là hiếm có...”
Một số tu sĩ có cảnh giới cao và nhãn lực sắc bén đã nhận ra nàng vừa tiến vào Hóa Thần cảnh, liền lần lượt tiến lên chúc mừng.
“... Cảm ơn sư huynh.”
Tô Trăn thu lại suy nghĩ, lần lượt đáp lời. May mà người ở đây không quá đông, họ cũng nhận ra nàng không mấy hứng thú, nên rất nhanh liền tản đi.