“Tô sư muội hôm nay có vẻ không vui?”
Trần Cẩn liếc nhìn nàng một cái: "Phải rồi, sao ngươi không ngự kiếm nữa?"
"Đúng vậy, Tứ sư tỷ chẳng phải ngày thường rất thích mang tiên kiếm của mình ra khoe khoang hay sao…"
Một giọng nói vang lên từ bên cạnh.
Một tu sĩ trẻ tuổi có dáng người gầy gò bước tới.
Hắn có vẻ ngoài tuấn tú, đôi mắt đào hoa, khoác trên mình một bộ trường bào gấm màu vàng nhạt, trông vô cùng nổi bật.
Những tu sĩ xung quanh lại lần nữa hành lễ với hắn: "Bái kiến Chu sư thúc."
Tô Trăn lạnh nhạt đáp lại: "Ngũ sư đệ."
Nàng cố gắng kiềm chế bản thân, không ra tay gϊếŧ chết người này ngay tại chỗ.
Chu Tử Hằng xuất thân từ một danh gia vọng tộc ở Đông Vực, so với phần lớn tu sĩ, thiên phú của hắn cũng được coi là xuất chúng. Là con út trong gia tộc, có lẽ từ nhỏ hắn đã được nuông chiều thành quen nên tính tình vô cùng kiêu ngạo.
Nhưng trớ trêu thay, các sư huynh sư tỷ đồng môn của hắn lại càng có thiên phú hơn.
Khương Vọng lớn tuổi hơn bọn bọ nên không thể đặt lên bàn cân để so sánh, nhưng Tô Trăn lại trạc tuổi hắn.
Thời điểm hai người nhập môn cách nhau không lâu, ban đầu thực lực cũng không chênh lệch nhiều. Nhưng ai ngờ mấy chục năm trôi qua, Tô Trăn đã vượt xa hắn cả một đại cảnh giới.
Ban đầu, nàng chưa từng coi hắn là đối thủ. Nếu hắn chịu cư xử hòa thuận, nàng tất nhiên cũng nể mặt đôi phần. Nhưng hắn lại ôm hận trong lòng, vậy thì nàng cũng không cần phải khách sáo.
Vì thế mà quan hệ giữa hai người càng ngày càng tệ. Đến khi Liễu Vân Dao nhập môn, tình trạng này càng trở nên gay gắt hơn.
Ban đầu, Chu Tử Hằng không coi trọng vị tiểu sư muội này, còn chê nàng tư chất kém cỏi. Nhưng Liễu Vân Dao lại có tính cách hướng ngoại, ngây thơ hoạt bát, làm gì nói gì cũng rất được lòng người.
Thời gian lâu dần, Chu Tử Hằng ngày càng quan tâm chăm sóc tiểu sư muội, thường xuyên tặng nàng những đan dược hoặc phù chú quý giá, còn hay giành việc hướng dẫn nàng tu luyện.
Dù chẳng dạy được gì ra hồn, nhưng tiếp xúc lâu ngày, hắn dần nảy sinh tình cảm với tiểu sư muội, rồi nhanh chóng chìm đắm không thể dứt ra được.
Sau khi lời đồn về việc "Tô Trăn chán ghét sư muội, muốn đuổi nàng ra khỏi tông môn" lan truyền, Chu Tử Hằng lại càng căm ghét nàng hơn.
Về sau, khi Tô Trăn không thể hoàn toàn dung hợp với tiên kiếm, nhưng cũng không chịu cho tiểu sư muội mượn, hắn càng thêm chán ghét nàng, thường xuyên buông lời châm chọc mỉa mai.
Tô Trăn vốn không có khái niệm “lấy ơn báo oán”, nên mắng thì mắng, hơn nữa còn âm thầm khiến hắn chịu không ít khổ.
Trên đống hoang tàn của thành Phi Diên, Chu Tử Hằng đã dốc hết mọi thủ đoạn để ngăn nàng rời đi, và nàng cũng thẳng tay gϊếŧ chết vị sư đệ này.
Ngay cả nguyên thần của hắn cũng bị đánh tan thành tro bụi.
Đáng tiếc, Chu Tử Hằng lại mang theo bí bảo gia tộc, món đồ đó đã tự động khôi phục nguyên thần cho hắn, miễn cưỡng giúp hắn giữ được một mạng. Tuy nhiên, tu vi của hắn vẫn bị tổn hại nghiêm trọng, về sau e rằng khó có thể khôi phục hoàn toàn.
Nghĩ lại chuyện này, Tô Trăn chỉ cảm thấy nực cười.
Lúc đó, Chu Tử Hằng, Liễu Vân Dao và những người khác chỉ tình cờ đi ngang qua, nhưng vừa thấy nàng xuất hiện trong đống phế tích, liền lập tức cho rằng chính nàng đã đồ sát cả thành, bằng mọi giá muốn bắt giữ nàng lại.
Một số người khác khi nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc trong thành, phẫn nộ không chịu nổi, thậm chí còn muốn gϊếŧ nàng ngay tại chỗ.
Khi ấy, Sùng Vân Tiên Tôn đã phi thăng, mà Thiên Nguyên Tông vẫn chưa chọn ra tông chủ kế nhiệm - vốn dĩ vị trí này nên do Ngọc Trần Tiên Tôn đảm nhận, nhưng y lại bị trọng thương, đang trong thời gian tĩnh dưỡng. Vì thế, mọi việc tạm thời do đại trưởng lão của Lăng Tiêu Phong thay mặt xử lý.