Nhưng trong cuốn sách này, nam nữ chính đã truy tìm thanh kiếm đó suốt hàng trăm năm, thu thập vô số mảnh vỡ, cuối cùng lại thật sự miễn cưỡng khôi phục được Thánh Kiếm.
Những trang sách về sau lướt qua quá nhanh, nhiều nội dung nàng không kịp xem kỹ, chỉ biết rằng họ đã dùng thanh kiếm đó làm không ít chuyện.
Tuy nhiên, hai người họ cũng không nhờ vậy mà lập tức phi thăng, thậm chí sức mạnh của họ còn chưa đủ để hoàn toàn điều khiển Thánh Kiếm, chỉ có thể hợp lực miễn cưỡng sử dụng nó.
Chẳng có gì thú vị.
Tô Trăn nghĩ vậy.
Giống như hầu hết các tu sĩ, nàng cũng lấy việc phá vỡ hư không để phi thăng làm mục tiêu. Nếu thanh kiếm kia không giúp ích được gì trong việc này, vậy thì tạm thời không cần bận tâm đến nó.
Dù sao thì muốn có được nó cũng không dễ dàng, nam nữ chính phải mất hàng trăm năm mới thu thập đủ các mảnh vỡ. Dù nàng có biết một phần quy trình đi nữa, cũng không thể nào hoàn thành trong thời gian ngắn.
Tô Trăn tạm thời gác chuyện này sang một bên.
Linh áp bên ngoài viện ngày càng dày đặc. Từng luồng kiếm quang rực rỡ xẹt qua bầu trời, lao nhanh về phía đỉnh núi.
Chỉ trong vòng một khắc, đã có ít nhất năm sáu chục người bay qua.
Tô Trăn ngẩng đầu nhìn lên.
Viện này được kết giới bao phủ, người bên ngoài không thể thăm dò tình hình bên trong, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được những biến động ở bên ngoài, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Nàng không nhớ hôm nay có gì đặc biệt. Những người vừa bay qua khi nãy không phải đệ tử của cùng một người, trông không giống như có ai đó đang triệu tập đệ tử.
Tô Trăn cúi đầu nhìn chiếc túi hương nhỏ bên hông.
Thực ra, đây là một chiếc túi Càn Khôn, bên trong chứa hàng vạn linh thạch thượng phẩm, cùng vô số đan dược quý hiếm, bùa chú và tài nguyên.
Nàng lấy ra một chiếc ngọc giản màu xanh lục, truyền vào một chút linh lực. Ngọc giản lập tức tỏa ra từng luồng kim quang, sau khi ánh sáng tan đi, từng dòng tin tức hiện ra.
Tô Trăn chỉ mới lướt mắt qua đã sững người.
Bên ngoài viện có một luồng linh áp quen thuộc đang nhanh chóng tiến lại gần, chẳng bao lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Sắc mặt Tô Trăn trầm xuống, nàng đi đến cửa, không chút biểu cảm mà giải trừ kết giới, rồi mở cửa viện ra.
Bên ngoài là một nam tu sĩ trẻ tuổi khoác y phục trắng. Hắn cao gầy, dung mạo tuấn tú, thần sắc lạnh lùng, mang theo một vẻ kiêu ngạo cô độc, quanh người như bao phủ bởi một luồng hàn khí.
Tô Trăn nhếch môi, giọng nhàn nhạt: “Đại sư huynh đến tìm ta có chuyện gì?”
Khương Vọng - cái tên ngu xuẩn này - lại thật sự tin rằng nàng có thể ra tay đồ sát cả thành để luyện trận.
Thanh niên áo trắng liếc nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Ngươi xuất quan là được rồi.”
Nói xong hắn liền quay lưng rời đi.
Tô Trăn ngẩng đầu, thấy bầu trời ngập tràn kiếm quang rực rỡ. Ngày càng nhiều tu sĩ bay về phía đỉnh núi, trông như thể đang bị triệu tập.
Nàng dứt khoát chặn một tu sĩ bay ngang qua, hỏi xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
“Sư huynh của ngươi không nói cho ngươi biết sao?”
Người nọ liếc nàng một cái, chợt sững lại: “Ồ? Tô sư muội vừa đột phá sao? Chúc mừng, chúc mừng!”
Tô Trăn gật đầu. Đối phương có tu vi cao hơn nàng, nhận ra sự thay đổi cảnh giới cũng là chuyện bình thường.
“Cảm ơn Trần sư tỷ, nhưng hắn chỉ gửi cho ta một tin bảo lêи đỉиɦ núi, ngay cả lý do cũng không nói.”