Tô Trăn vừa mò mẫm thử lại thuật pháp đã từng sử dụng trước kia, vừa chuyên tâm tu luyện suốt mấy canh giờ.
Đến khi trời tờ mờ sáng, bên ngoài bắt đầu có nhiều linh áp hoạt động hơn, nàng mới mở mắt ra.
Nếu không có gì bất ngờ, chẳng bao lâu nữa, sư phụ sẽ gọi nàng lêи đỉиɦ núi, muốn thuyết phục nàng cho sư muội mượn tiên kiếm.
Kể từ đó, bọn họ sẽ nhiều lần tranh cãi vì chuyện này, quan hệ ngày càng xa cách, thậm chí còn trở nên tồi tệ.
Nghĩ đến đây, Tô Trăn chỉ cảm thấy nực cười.
Sống lại một đời, đối với chuyện này, nàng không có ý định thay đổi điều gì, cũng không còn bận tâm đến mối quan hệ với sư phụ nữa.
Nếu vẫn giữ được tu vi như trước khi trùng sinh, nàng nhất định sẽ rời khỏi môn phái, cắt đứt quan hệ với những người này, mắt không thấy tâm không phiền.
Nhưng theo môn quy, tu sĩ dưới Thất Cảnh không thể tự ý rời khỏi sư môn, ngay cả khi đã đạt đến Thượng Thất Cảnh, cũng cần phải được sư phụ chấp thuận.
Cố ý rời đi đồng nghĩa với phản bội – với tu vi hiện tại của nàng, nếu bị định tội phản bội và treo thưởng truy nã, thì sẽ vô cùng phiền phức.
Hơn nữa, Thiên Nguyên Sơn – thánh địa tiên sơn đệ nhất Đông Vực – có linh khí vô cùng dồi dào, bốn đỉnh nội môn còn có vô số kết giới tụ linh do các tiền bối thiết lập, vô cùng có lợi cho việc tu luyện.
Tô Trăn đẩy cửa phòng, đứng giữa sân, vừa nhìn trời vừa suy nghĩ về những việc sắp tới.
Nàng nhất định phải tìm cơ hội đến Ma giới, nhưng phải đợi đến khi cánh cổng giới vực mở ra, mà hiện tại còn cách thời điểm đó mấy chục ngày nữa.
Ở lại tông môn có lợi thế là an toàn, không lo bị ám sát bất ngờ, nhưng bất lợi là phải đối mặt với rất nhiều người và chuyện phiền phức.
Dù chọn thế nào cũng có mặt lợi và hại, trước mắt mà nói, tu luyện thêm một thời gian trong phong vẫn là phương án ổn thỏa nhất.
Tô Trăn tạm thời định ra kế hoạch.
Nhưng kế hoạch cũng có thể thay đổi bất cứ lúc nào…
Nàng vốn không thích làm việc theo trình tự cứng nhắc, cũng hiếm khi lên kế hoạch chu toàn trước khi hành động.
Thông thường, chỉ cần ba phần tò mò và năm phần chắc chắn, nàng sẽ ra tay, hơn nữa còn thường xuyên làm theo ý muốn, thích gì làm nấy.
Nếu không phải vì tính cách này, năm đó nàng đã không lạc vào Ma giới, bị phong ấn bằng một khế ước không thể phá bỏ, cuối cùng trở thành ma tu.
Cũng chính vì vậy, chuyện đầu tiên nàng làm sau khi trùng sinh lại là đứng trước sân viện của sư phụ, tán gẫu với một người xa lạ suốt một khắc đồng hồ.
Duy chỉ có tu luyện là việc nàng có thể kiên trì và tập trung hết sức.
Vả lại, nói đến người xa lạ…
Kiếp trước, nàng chưa từng gặp Tiêu Úc. Dù cái tên này nghe có chút quen tai, nhưng nghĩ lại thì mấy người kia, không phải Tiêu Ngọc thì cũng là Tiêu Vũ, rõ ràng không phải cùng một người.
Cẩn thận nhớ lại, kiếp trước nàng cũng không làm vỡ chậu hoa mà ôm đồ bước luôn vào viện. Vừa vào trong không bao lâu, sư phụ đã muốn tặng lại lễ vật, vì thế nàng tức giận bỏ đi.
Lần này, trước khi làm vỡ chậu hoa, nàng đã nán lại rất lâu trên sơn đạo, nhờ đó mà gặp được Tiêu Úc.
Có lẽ kiếp trước vì nàng đến và đi quá nhanh, nên đã bỏ lỡ người này?
Thiên Nguyên Tông có vô số tu sĩ, kiểu người nào cũng có, nên Tô Trăn nhanh chóng gác chuyện này sang một bên, bắt đầu nghiền ngẫm cuốn sách kia.
Nội dung chính của “Cửu Giới Tầm Kiếm Lục” xoay quanh hai nhân vật chính đi tìm Thánh Kiếm. Thanh Thánh Kiếm đó có tên là “Diệt Thế”, trong ấn tượng của nàng, nó chỉ có trong truyền thuyết.