Tô Trăn muốn nói lại thôi, thầm nghĩ lời này cũng không sai, chỉ là nghe có hơi kỳ quặc, dù sao thì hai người họ cũng đang tu luyện.
“Vậy...”
Tiêu Úc lên tiếng, vẻ mặt phức tạp: “Nếu ngươi thật sự cảm thấy khó chịu, ta có thể lập tức đi cắt ngang bọn họ.”
Tô Trăn thoáng nghi hoặc, nhìn về phía đình viện nơi cuối con đường: “Ngươi rốt cuộc có việc gì không?”
Tiêu Úc chớp mắt: “Có cũng được.”
Tô Trăn: “…”
Tiêu Úc quan sát nàng một lúc, rồi khẽ hỏi: "Vậy ngươi có muốn ta đi không?"
Tô Trăn lườm hắn: "Ngươi đi hay không thì liên quan gì đến ta?"
Tiêu Úc hơi sững người, ánh mắt nhìn nàng có chút kỳ lạ.
Tô Trăn chẳng hiểu ra sao, lại hung hăng trừng hắn một cái: "Chuyện tối nay không được nói ra ngoài, nếu không…"
Nàng đưa tay làm động tác cắt cổ.
Tiêu Úc nghiêm mặt, gật đầu chắc nịch: "Không đâu."
Tô Trăn phất tay áo rời đi.
Tiêu Úc lặng lẽ đứng yên tại chỗ.
Sau khi bóng dáng mảnh mai kia khuất hẳn, thanh niên cao lớn mặc y phục đen lặng lẽ cúi đầu, đưa tay che mặt.
"Ôi... đáng yêu quá..."
Lời thì thầm mơ hồ hòa vào gió đêm.
...
Tô Trăn trở về nơi ở của mình.
Là đệ tử thân truyền của thủ tọa, chỗ ở của nàng cũng gần đỉnh núi, là một tòa đình viện tinh xảo với hai dãy nhà, nằm yên tĩnh giữa rừng sâu.
Bên trong và bên ngoài bức tường bao quanh là những cây cổ thụ cao lớn, cành lá xum xuê gần như che khuất ánh trăng. Trong hồ, từng đám bạch bình hồng liễu lững lờ trôi, trong viện tràn ngập hương hoa cỏ thanh khiết.
Vì trước khi chết không lâu nàng đã trở về một lần, nên cũng không có quá nhiều hoài niệm, nhanh chóng lập kết giới quanh sân, rồi bắt đầu ngồi thiền tu luyện.
Hiện tại, bản thân nàng vừa mới tiến vào Hóa Thần Cảnh không lâu, thực lực so với trước khi chết còn cách xa vạn dặm, vẫn ở trạng thái lưng chừng, không cao không thấp.
Tô Trăn luôn cảm thấy, trong bảy cảnh giới của Hạ thất cảnh, Nguyên Anh Cảnh chính là cột mốc quan trọng đầu tiên.
Nguyên Anh Cảnh có nghĩa là linh hồn được tu luyện thành Nguyên Thần.
Linh hồn nhất định phải dựa vào thân xác, một khi thân xác bị hủy diệt, linh hồn sẽ nhanh chóng tiêu tan.
Nhưng Nguyên Thần có thể tồn tại độc lập, chỉ cần Nguyên Thần không bị hủy diệt, thì dù thân thể có bị tổn hại cũng có thể tái tạo lại.
Tuy nhiên, Nguyên Thần của tu sĩ Nguyên Anh Cảnh vô cùng yếu ớt, cũng rất dễ bị tiêu diệt.
Tu sĩ Nguyên Anh Cảnh nếu mất đi thân xác, chỉ còn lại Nguyên Thần thì dù có thể tồn tại, cũng không còn sức chiến đấu, gần như chỉ có thể chạy trốn.
Ngoài ra, nếu không có ngoại lực hỗ trợ, muốn tái tạo lại thân thể phải cần ít nhất vài tháng, thậm chí là vài năm.
Sau Nguyên Anh Cảnh chính là Hóa Thần Cảnh.
Nguyên Thần của tu sĩ Hóa Thần Cảnh, sau nhiều năm được linh lực tôi luyện, mạnh hơn rất nhiều so với tu sĩ Nguyên Anh Cảnh.
Thứ nhất, Nguyên Thần trở nên vững chắc, khó bị tổn thương hơn; Thứ hai, ngay cả khi chỉ còn lại Nguyên Thần, tu sĩ vẫn có thể thi triển một số pháp thuật nhất định; Thứ ba, tốc độ tái tạo thân thể cực nhanh, thường được tính bằng ngày.
Tuy nhiên, khi vừa mới tiến vào Hóa Thần Cảnh, số pháp thuật mà Nguyên Thần có thể thi triển vô cùng hạn chế.
Nàng đã từng là cao thủ Thượng Thất Cảnh suốt hai ba trăm năm, rất nhiều tiên thuật và chú pháp trước đây có thể thi triển dễ dàng, hiện tại lại không thể tùy tiện sử dụng, nếu không sẽ rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma.
Thậm chí Nguyên Thần có thể bạo liệt mà chết.